SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 16: Cố tình nhắm vào
Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:15:55
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc trước Hàn Hiến đột nhiên gọi điện hỏi Giang Cảnh Sơ đang ở đâu, anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tên cú đêm này, bình thường giờ này còn chẳng buồn mở mắt, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm anh?
Vừa rồi thấy Tần Hoạ xuất hiện, anh liền hiểu ra nga, chắc chắn là Tần Hoạ tìm anh không được nên nhờ Chu Điềm Điềm dò hỏi hành trình của anh.
Hàn Hiến nhận được tin nhắn lúc đang cùng Chu Điềm Điềm ngồi trên cáp treo, nhàn nhã tận hưởng.
[Nghe khẩu khí của Giang Thiếu đây, xem ra bất ngờ biến thành hoảng sợ rồi?]
Giang Cảnh Sơ: [Phản bội.]
Nhìn thấy hai chữ lạnh lùng ấy, Hàn Hiến lập tức hạ chân đang gác, vội vàng nhắn lại: [... Tôi bị oan mà! Chu Điềm Điềm đột nhiên nói muốn tìm cậu, tôi mới lái xe đi đón, đến nơi mới biết là Tần Hoạ cũng đi cùng.]
Sau khi gửi tin nhắn, Hàn Hiến mới sực nhớ ra, quay sang hỏi Chu Điềm Điềm: “Tần Hoạ tìm anh Cảnh làm gì vậy? Sao cảm giác anh Cảnh không được vui cho lắm?”
Chu Điềm Điềm vốn dĩ đã bất mãn vì Giang Cảnh Sơ cố tình làm khó, thay Tần Hoạ cảm thấy uất ức.
Nghe vậy, cô liếc xéo Hàn Hiến một cái: “Tự mình vác roi đến xin chịu phạt đấy!”
Vác roi xin chịu phạt?
Hàn Hiến nghe xong càng mơ hồ, cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản gì.
Nghĩ đến mỗi lần Giang Cảnh Sơ dính dáng đến chuyện của Tần Hoạ là tâm trạng lại thất thường, anh liền sợ bản thân vì đưa Tần Hoạ đến mà lại khiến Giang Cảnh Sơ bực bội, vội vàng soạn thêm một tin nữa gửi đi: [Tôi lập công chuộc tội được không? Hôm nay đưa Tần Hoạ đến cũng không phải vô ích.]
Đợi một lúc lâu, cuối cùng Giang Cảnh Sơ cũng chịu trả lời một chữ:
Giang Cảnh Sơ: [Cút!]
Hàn Hiến: [Lần này Tần Hoạ về chắc là không đi nữa đâu.]
Giang Cảnh Sơ: [Vậy thôi à?]
Hàn Hạn: [Tôi còn tra được công việc của cô ấy, hiện giờ đang làm nhà thiết kế ở một công ty thiết kế.]
Giang Cảnh Sơ: [Cậu vừa lãng phí hai phút của tôi.]
Hàn Hiến “tặc” một tiếng, gãi gãi trán. Xem ra không tung chiêu cuối thì không xong rồi.
Hàn Hiến: [Cô ấy nói hiện tại vẫn còn độc thân.]
Lúc Giang Cảnh Sơ thấy dòng này, ánh mắt bỗng trầm xuống, sâu như vực thẳm. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Lần này, Giang Cảnh Sơ không còn thờ ơ nữa. Nhưng vừa mở cửa, hiện ra trước mắt lại là khuôn mặt cứng nhắc, chuyên nghiệp đến mức khắc lên trán hai chữ “nghiêm túc” của Cao Phỉ.
“Giang tổng, sắp đến giờ rồi. Cả ngày nay anh chưa ăn gì. Trước khi đi, tôi chuẩn bị chút...”
Cao Phỉ chưa nói xong đã bị Giang Cảnh Sơ nhíu mày cắt lời: “Ngoài cậu ra, còn ai ngoài cửa không?”
Cao Phỉ: …
“Có, là một nhân viên phục vụ.”
Giang Cảnh Sơ bị chọc tức đến bật cười, giọng lạnh đến rợn người: “Cậu tưởng mình hài hước lắm à?”
Cao Phỉ lập tức lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không, là tôi dẫn phục vụ mang đồ ăn lên cho anh.”
Giang Cảnh Sơ nghiến răng, hung hăng đẩy Cao Phỉ ra rồi bước ra hành lang, anh nhìn trái nhìn phải chẳng thấy bóng dáng Tần Hoạ đâu.
Tim anh bỗng rơi xuống đáy vực.
Anh chống tay lên hông, thở phì một hơi. Người phụ nữ này, chẳng có nổi chút kiên nhẫn sao?
Đang định quay vào gọi cho Hàn Hiến hỏi cô đi đâu rồi thì bỗng sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng quen thuộc: “Tổng giám đốc Giang đang tìm tôi sao?”
Tần Hoạ đợi ở hành lang một lúc lâu, giữa chừng đột nhiên thấy bụng khó chịu, vào nhà vệ sinh mới phát hiện kỳ kinh nguyệt lại đến sớm.
Cô ra ngoài vội vàng, trong túi lại không mang theo băng vệ sinh, cô đành phải chờ một lúc mới thấy một nhân viên phục vụ, mượn được một miếng dùng tạm.
Vừa ra khỏi toilet thì nhìn thấy Giang Cảnh Sơ đang đứng giữa hành lang dáo dác tìm kiếm.
Giang Cảnh Sơ nhìn thấy cô, hơi sững người, sau đó lạnh nhạt nói: “Cô Tần nghĩ nhiều rồi.”
Nói rồi quay đầu vào phòng, nhưng lần này Tần Hoạ phản ứng cực nhanh, ngay trước khi cửa đóng lại đã len người theo vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-16-co-tinh-nham-vao.html.]
Cao Phỉ đang giám sát nhân viên phục vụ bày đồ ăn, thấy Tần Hoạ bước vào sau lưng Giang Cảnh Sơ thì rõ ràng khựng lại.
Chiều nay cô ấy còn ở tập đoàn Giang Thị cơ mà, sao giờ lại đến đây?
Lúc này anh ta mới bừng tỉnh hiểu ra ý của câu hỏi “ngoài cửa còn ai không” vừa nãy.
Với tinh thần nhạy bén của một trợ lý chuyên nghiệp, Cao Phỉ liếc đồng hồ rồi nói: “Giang tổng, còn bốn mươi phút nữa mới đến tám giờ. Anh ăn trước đi, tôi xuống sảnh chờ anh.”
Nói xong, gật đầu nhẹ với Tần Hoạ rồi rời khỏi phòng.
Giang Cảnh Sơ nhìn Tần Hoạ đứng phía sau mình, nhíu mày: “Ai cho em vào?”
Tần Hoạ bình thản đáp: “Anh cũng không bảo tôi không được vào.”
Giang Cảnh Sơ ngồi xuống sofa, tư thế lười nhác, hai chân vắt rộng.
“Đây là thái độ của em đến xin lỗi tôi đấy à?”
Tần Hoạ hít sâu một hơi, nghiến răng hỏi: “Anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Giang Cảnh Sơ bật cười khẽ, người hơi nghiêng tới, khuỷu tay đặt lên đầu gối, ánh mắt trêu chọc nhìn cô: “Tôi muốn thế nào, em liền làm được thế à? Vậy nếu giờ tôi muốn quy tắc ngầm với em cũng được sao?”
Tần Hoạ khẽ nhíu mày, cảnh giác lùi lại nửa bước.
“Anh Giang, xin hãy tự trọng.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Tự trọng?
Nét cười trêu chọc trên gương mặt Giang Cảnh Sơ lập tức biến mất, anh chống tay lên đùi đứng dậy, vừa tháo dây áo choàng tắm, vừa sải bước vào phòng ngủ.
“Tôi cứ tưởng nhà thiết kế Tần đứng ngoài cửa lâu như vậy là đã chuẩn bị đủ thành ý, giờ xem ra... là tôi hiểu lầm rồi.”
Tần Hoạ biết rõ Giang Cảnh Sơ chỉ là trút giận bằng miệng, sẽ không thật sự làm gì cô. Nhưng hôm nay bị anh vờn tới vờn lui, chút kiên nhẫn cuối cùng của cô cũng cạn sạch.
Cô nhanh chóng bước theo, giọng có phần gấp gáp: “Chuyện căn hộ tân hôn của cô Kỷ, nếu anh thấy không hài lòng với tôi, sau này có thể trực tiếp liên hệ với Tống Á Lệ. Làm ơn đừng vì cá nhân mà làm ảnh hưởng tới công ty.”
Giang Cảnh Sơ không quay đầu lại: “Tôi không đến mức công tư bất phân, đơn giản là không hài lòng với bản thiết kế của em.”
“Nếu có chỗ nào anh không hài lòng, có thể nói, tôi sẽ sửa.”
“Tôi không hài lòng ở tất cả mọi chỗ.”
Giang Cảnh Sơ ném chiếc áo choàng vừa cởi lên giường, xoay người, ánh mắt lạnh lùng, từng chữ như đinh đóng cột: “Thế này em đã hài lòng chưa? Ra ngoài, tôi muốn thay đồ.”
Tần Hoạ tức đến nghẹn họng, rõ ràng anh không muốn nói chuyện nghiêm túc.
“Anh chính là cố ý! Cố ý kiếm chuyện với tôi, cố ý khiến tôi khó xử, cố ý hưởng thụ cái cảnh tôi phải cầu xin anh!”
Giang Cảnh Sơ nhíu mày sâu hơn: “Vậy lý do là gì? Tôi cố ý gây khó dễ cho em vì điều gì?”
Tần Hoạ đã nói nửa chừng rồi, giờ không cần giấu nữa.
“Lý do là vì chuyện năm năm trước, anh đang trả thù tôi!”
Nghe đến đây, Giang Cảnh Sơ giơ tay định đóng cửa. Nhưng Tần Hoạ đang tức giận, làm sao có thể để anh đóng cửa ngay lúc này? Cô nhanh tay đưa tay ra cản, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cánh cửa kẹp mạnh vào tay cô.
Mười ngón tay nối liền với tim, cơn đau buốt truyền thẳng vào lòng khiến Tần Hoạ không kìm được bật lên một tiếng kêu khẽ, cả người vô thức co lại, ôm chặt lấy bàn tay đang run rẩy.
Giang Cảnh Sơ không ngờ cô sẽ đưa tay ra cản, nghe thấy tiếng kêu đau, lập tức quay đầu lại kiểm tra.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, anh cũng hoảng hốt không kém, theo phản xạ liền nắm lấy tay cô:
“Đưa anh xem!”
Tần Hoạ đau đến phát run, trong lòng còn mang theo cơn giận, lập tức hất tay anh ra: “Không cần!”
“Tần Hoạ!”
Lần này, Giang Cảnh Sơ thật sự nổi giận. Anh thở phì phò, chống tay lên hông, nhìn người phụ nữ bướng bỉnh này.
Nhìn thấy viền mắt cô ửng đỏ, trong tích tắc anh đột nhiên cúi người xuống, vòng tay qua đầu gối và lưng cô, bế bổng lên.
Tần Hoạ bất ngờ bị nhấc khỏi mặt đất, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn. Cô vùng vẫy, chân không ngừng đạp, giọng đầy phẫn nộ: “Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống! Giang Cảnh Sơ!”
Giang Cảnh Sơ không hề dừng lại, đường nét cằm siết chặt, lạnh lùng mà cứng rắn, mặc cho Tần Hoạ như một chú cá nóc tức giận đang giãy giụa trong vòng tay anh.