SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 17: Giả làm bạn gái
Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:16:07
Lượt xem: 104
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Cảnh Sơ bế Tần Hoạ ra khỏi phòng ngủ, rồi không chút khách khí thả cô xuống ghế sofa.
“Gào cái gì mà gào, muốn cả thế giới biết em ngốc đến mức bị cửa kẹp tay à?”
Tần Hoạ chật vật ngồi dậy, đôi mắt hạnh lập tức trừng lớn tròn xoe.
“Anh mới ngốc ấy! Nếu không phải anh đột ngột đóng cửa, tôi có cuống đến mức lấy tay chặn lại không?”
Giang Cảnh Sơ vừa lúc cầm hộp y tế đi tới, cúi đầu liếc cô một cái từ trên cao.
“Xem ra không đau đến mức nào, còn mắng người được mà.”
Dứt lời, anh ngồi xổm xuống, mặc kệ sự phản kháng của Tần Hoạ, anh mạnh mẽ giữ lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng tách từng ngón tay đang co lại.
Lúc này mới thấy rõ bốn ngón tay của cô đều có vết bầm tím với mức độ khác nhau.
Làn da của Tần Hoạ vốn trắng nõn mỏng manh, chỉ cần vỗ nhẹ cũng đỏ ửng cả buổi, nay lại bị thương, nhìn càng thêm chói mắt.
Giang Cảnh Sơ vô thức nhíu mày, dùng cồn sát trùng rửa qua rồi lấy một tuýp thuốc mỡ chuyên dụng, vắt thuốc ra tăm bông và cẩn thận thoa lên từng khớp tay cô.
Tay Tần Hoạ đã tê dại vì đau, chỉ còn cảm nhận được chút mát lạnh lan ra từ vết thương, dễ chịu hơn đôi chút nên cô cũng không phản kháng nữa.
Chuyện vừa rồi khiến cả hai đều bình tĩnh lại.
Tần Hoạ cúi đầu nhìn Giang Cảnh Sơ, anh cởi trần, để lộ phần thân trên rắn chắc, mái tóc đen như quạ rối tung nhưng lại rất có kiểu cách, càng làm nổi bật gương mặt góc cạnh cương nghị của anh.
Giang Cảnh Sơ vừa bôi xong ngón tay cuối cùng, vẫn giữ tay cô trong lòng bàn tay mình.
“Anh biết em rất tự tin vào chuyên môn của mình, cứ nghĩ anh cố ý gây sự.”
Tần Hoạ hừ nhẹ: “Chứ không phải sao?”
Giang Cảnh Sơ khẽ nhếch môi, ngẩng mắt đối diện với ánh nhìn của cô.
“Thật ra từng bản thiết kế của em đều rất có tâm, thậm chí đều lồng ghép những khung cảnh anh từng tưởng tượng khiến anh suýt nghĩ em vẫn còn lưu luyến quá khứ của chúng ta.”
Vẻ hoảng loạn thoáng qua trên mặt Tần Hoạ.
“Sao có thể… tôi…”
“Anh tất nhiên biết là không thể rồi!”
Giang Cảnh Sơ lạnh giọng ngắt lời, giễu cợt: “Em mạnh mẽ buông bỏ lắm cơ mà. Nhưng em đã từng nghĩ chưa, người sống trong căn nhà ấy sau này là anh và Kỷ Tĩnh Nhã. Em làm sao biết được anh và cô ấy đã từng mường tượng về tương lai thế nào?”
Tần Hoạ sững người, nét mặt cũng thoáng cứng đờ.
Giang Cảnh Sơ nói tiếp: “Nói cách khác, nữ chủ nhân của ngôi nhà đó không phải là em. Người sai, thì mọi thứ đều sai cả.”
Ngón tay đang đặt trong tay anh của Tần Hoạ khẽ run lên.
Từ hôm qua đến giờ, cô cứ nghĩ Giang Cảnh Sơ đang kiếm chuyện với mình.
Cô chưa từng nghĩ, đã bao lâu trôi qua, khi anh ở bên Kỷ Tĩnh Nhã, thói quen sống, tư duy, lối nghĩ của anh có lẽ đã thay đổi.
Còn cô thì vẫn cứ sống trong ký ức cũ, tự cho rằng mình hiểu anh.
Đúng là một con hề tự lừa mình dối người.
Nghĩ thông suốt, sắc mặt Tần Hoạ trắng bệch thêm vài phần, lòng cô quặn đau như bị kim châm.
Cô lặng lẽ rút tay ra khỏi tay anh.
“Là tôi chủ quan, không tìm hiểu rõ tình hình.”
Giang Cảnh Sơ nhìn bàn tay bỗng chốc trống rỗng của mình, trong lòng thoáng dâng lên một tia trống trải.
Tần Hoạ đứng dậy, khẽ nói: “Nếu vậy, tôi thật sự nên chân thành xin lỗi anh. Anh nói đúng, là tôi sai. Xin lỗi, tối nay đã làm phiền anh rồi.”
Cô xoay người định rời đi, nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói của Giang Cảnh Sơ.
“Cùng xuống dưới đi, anh cũng có việc.”
Cuối cùng vẫn không nỡ để cô một mình rời khỏi.
Dứt lời, không đợi cô phản ứng, anh đã quay trở lại phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-17-gia-lam-ban-gai.html.]
Sau một hồi tiếng sột soạt khe khẽ, khi Tần Hoạ nhìn lại, Giang Cảnh Sơ đã ăn mặc chỉnh tề.
Một chiếc sơ mi đen tối giản, tay áo được xắn lên tùy ý, để lộ cánh tay rắn chắc.
Khuy áo cổ không như thường ngày tùy tiện mở bung, lần này lại được cài gọn gàng. Cổ anh vốn cao thon, mặc kín thế này lại toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục.
Anh cúi đầu đeo đồng hồ, vừa đi tới bên cạnh Tần Hoạ.
“Đi thôi.”
Anh bước ra trước, Tần Hoạ ngẩn người một lát rồi nhanh chóng bước theo.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Trong thang máy, cả hai đều im lặng. Tần Hoạ cúi đầu nhìn mũi chân, ánh mắt Giang Cảnh Sơ thì nhẹ nhàng dừng lại trên người cô.
Khi thang máy dừng ở tầng tiếp theo, “ting” một tiếng vang lên, cửa từ từ mở ra, một cặp vợ chồng trung niên bước vào.
Chính là tổng giám đốc Tín Đạt – Lưu Khải và vợ ông ấy, người mà Giang Cảnh Sơ định tìm.
Lưu Khải thoáng ngạc nhiên khi thấy Giang Cảnh Sơ, ánh mắt chợt sâu thêm vài phần, định lên tiếng chào hỏi nhưng người vợ bên cạnh ông đã buông tay ông ra trước, bước lên một bước vào trong thang máy.
“Cô Tần?”
Tần Hoạ còn đang thất thần, nghe có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn, bắt gặp một người phụ nữ trang điểm tinh tế đứng trước mặt, trong mắt loé lên một tia bối rối.
“Là chị đây, em quên rồi sao? Lần trước ở sân bay, chính em đã cứu chị.”
Tần Hoạ lục lọi trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra người phụ nữ trước mặt gắn liền với một chuyện trong quá khứ.
Hồi đó, khi Tần Hoạ từ Anh trở về, vừa xuống máy bay thì tình cờ gặp một người phụ nữ trong chuyến bay bị hạ đường huyết đột ngột.
Cô ấy choáng váng, bước đi không vững. Tần Hoạ phát hiện ra liền vội vàng đỡ cô đến khu nghỉ gần đó. Cô lấy sôcôla trong túi ra đưa cho cô ấy bổ sung đường kịp thời, mới miễn cưỡng cầm cự được cho đến khi người đến đón tới nơi.
Trình Thục Vân mỉm cười nắm lấy tay cô, quay sang giải thích với Lưu Khải: “Anh còn nhớ em từng nói với anh về cô gái đã cứu em ở sân bay không? Chính là cô Tần đây đấy.”
Nghe vậy, trong đáy mắt Lưu Khải thoáng hiện sự hiểu ra. Ông nghiêm túc nhìn sang Tần Hoạ: “Cô Tần, lần đó thật sự cảm ơn cô rất nhiều. Tôi và vợ tôi vẫn luôn muốn tìm cô để nói lời cảm tạ, chỉ tiếc khi đó không kịp xin cách liên lạc.”
Tần Hoạ mỉm cười lịch sự, thật lòng không quá bận tâm: “Chỉ là việc nhỏ thôi, không đến mức như chị ấy nói đâu.”
“Phải cảm ơn chứ.” Trình Thục Vân khăng khăng: “Hôm đó chị vội quá nên chỉ kịp hỏi tên em mà quên xin số điện thoại. Nay tình cờ gặp lại, cũng xem như có duyên.”
Nói rồi, ánh mắt bà ta rơi xuống người Giang Cảnh Sơ đang đứng cạnh Tần Hoạ, vẫn luôn im lặng quan sát.
“Vị này là… bạn trai em sao?”
Tần Hoạ vừa định mở miệng giải thích là khách hàng thì Giang Cảnh Sơ bất ngờ đưa tay ôm eo cô, nhanh hơn cô một bước, mỉm cười gật đầu với Trình Thục Vân: “Chào phu nhân Lưu, tôi là bạn trai của Tần Hoạ.”
Bạn trai?
Tần Hoạ sững người, không khỏi ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.
Giang Cảnh Sơ lại không nhìn cô, ngón tay khẽ véo nhẹ eo cô một cái, rồi điềm tĩnh vươn tay về phía Lưu Khải: “Tổng giám đốc Lưu, vốn định chút nữa mới đến làm phiền anh, không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy.”
Lưu Khải đương nhiên hiểu rõ mục đích của Giang Cảnh Sơ khi tìm ông, mỉm cười bắt tay anh: “Tổng giám đốc Giang không ngại xa xôi mà đến tận nơi, thật khiến tôi vinh hạnh.”
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Tần Hoạ liền hiểu ra tình hình. Kết hợp với động tác ra hiệu vừa rồi của Giang Cảnh Sơ, cô đoán được chắc chắn giữa anh và người đàn ông họ Lưu này đang có một dự án hợp tác nào đó và hiện tại anh tạm thời cần mượn danh bạn trai cô làm “bàn đạp”.
Đang trò chuyện, thang máy cũng vừa xuống tới tầng một, cả nhóm cùng nhau bước ra ngoài.
Trình Thục Vân không biết thân phận Giang Cảnh Sơ, chỉ cho rằng anh là một thương nhân bình thường. Bà khoác tay Tần Hoạ, hạ giọng trêu ghẹo bên tai: “Em thật có mắt nhìn đấy, bạn trai vừa đẹp trai lại khí chất hơn người.”
Tần Hoạ chỉ khẽ cười, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định.
“Chị Lưu mới thực sự có phúc khí, Lưu tổng bận rộn trăm công nghìn việc mà vẫn sẵn lòng dành thời gian đưa chị đi nghỉ dưỡng, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, rồi cùng quay đầu nhìn hai người đàn ông đi chậm phía sau.
“Mau lên nào, chậm chút nữa là bỏ lỡ mưa sao băng đấy.”
Cả bốn người đã hẹn cùng nhau đi ngắm sao băng.
Họ chia ra ngồi hai xe để đến điểm lên cáp treo.
Chờ đến lúc Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ có cơ hội ở riêng, anh mới mở miệng giải thích với cô: “Em có thể đừng rời đi vội không? Giúp anh một việc… giả làm bạn gái anh trong hai ngày. Anh đang bàn một dự án với Lưu Khải, đúng lúc cần một cái cớ để mở đầu.”