SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 18: Sợ anh hôn em

Cập nhật lúc: 2025-04-12 07:17:40
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Hoạ thầm nghĩ, quả nhiên cô đoán đúng.

 

Cô hơi cụp mắt, giọng bình thản: “Được thôi. Nhưng tôi cũng có điều kiện.”

 

Giang Cảnh Sơ nghiêng đầu, châm một điếu thuốc: “Còn định thiết kế phòng cưới cho anh nữa sao?”

 

Tần Hoạ lắc đầu, sống mũi hơi nhăn lại: “Tôi chưa từng chủ động muốn thiết kế phòng cưới cho anh. Đó là ý của công ty, tôi chỉ làm theo.”

 

Nghe vậy, trong lòng Giang Cảnh Sơ cũng dễ chịu đi đôi chút. Ít nhất điều đó chứng minh, Tần Hoạ không hoàn toàn dửng dưng trước việc khách hàng lại chính là người yêu cũ từng ba năm gắn bó của cô.

 

Anh liếc nhìn cô, rồi rất tự nhiên dập điếu thuốc vừa châm còn chưa kịp hút một hơi.

 

“Vậy là vì công ty của em sao?”

 

Tần Hoạ “ừ” một tiếng.

 

Ban nãy trong phòng, cô biết mình đúng là có vấn đề, ngại mở lời với Giang Cảnh Sơ, sợ lại bị anh lạnh nhạt từ chối. Nhưng giờ thì khác, cô cũng có trong tay quân bài, tất nhiên nên tranh thủ giành lại chút lợi ích cho công ty.

 

“Khách quan mà nói, thiết kế của công ty chúng tôi có tiếng cả trong và ngoài nước. Bản thân Tống Á Lệ cũng từng giành được nhiều giải thưởng lớn, chắc chắn sẽ không khiến các anh thất vọng.”

 

Giang Cảnh Sơ trầm ngâm một lúc: “Vậy còn em thì sao?”

 

Tần Hoạ không hiểu ý anh.

 

Giang Cảnh Sơ khẽ “chậc” một tiếng: “Em mới vào công ty chưa bao lâu, nếu mất hợp đồng với Kỷ Tĩnh Nhã, sau này chắc chắn sẽ gặp không ít rắc rối.”

 

Không ngờ anh lại để ý đến chuyện đó.

 

Đúng là nếu để vụt mất đơn hàng này, cô sẽ phải đối mặt với sự đánh giá lại từ cấp trên, những lời đàm tiếu coi thường của đồng nghiệp, chưa kể đến vẻ mặt hả hê của Tống Á Lệ...

 

“Không sao.”

 

Tần Hoạ nói, giọng dửng dưng.

 

“Tôi chưa bao giờ quan tâm ánh mắt của người khác.”

 

So với mấy thứ đó, điều khiến cô không thể chịu nổi hơn là mỗi ngày phải vắt óc suy nghĩ, dồn hết tâm huyết để thiết kế tổ ấm cho người yêu cũ.

 

Giang Cảnh Sơ im lặng một lát, rồi gật đầu: “Được, giao kèo thành công.”

 

Cao Phỉ đã đến điểm chờ cáp treo từ trước, sau khi nhận được tin nhắn của Giang Cảnh Sơ.

 

Thấy sếp mình cùng Tần Hoạ cùng bước xuống xe, trong mắt cậu thoáng qua một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó bước lên chào đón.

 

“ Tổng giám đốc Giang, vợ chồng tổng giám đốc Lưu cũng đã đến rồi.”

 

Giang Cảnh Sơ gật đầu nhàn nhạt: “Biết rồi. Chúng tôi đã hẹn sẽ đi cùng nhau.”

 

Cao Phỉ nghi hoặc: “Không phải anh định chờ họ xem xong mưa sao băng rồi mới xuất hiện sao?”

 

Giang Cảnh Sơ chỉ “ừ” một tiếng, rồi rất tự nhiên nắm lấy bàn tay chưa bị thương của Tần Hoạ.

 

Tần Hoạ và Cao Phỉ đồng thời cúi xuống nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt nhau.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cao Phỉ: ?

 

Tần Hoạ: ??

 

Phản ứng lại, Tần Hoạ lập tức giãy ra: “Anh làm gì vậy?”

 

Giang Cảnh Sơ không nhìn cô, kéo tay cô bước nhanh về phía trước: “Em từng thấy đôi tình nhân nào đi đường mà mỗi người một hướng chưa?”

 

Tần Hoạ cạn lời.

 

Quả thật, những cặp đôi đang chờ cáp treo bên cạnh họ đều dính nhau như keo. Có người nắm tay, có người dựa đầu vào nhau, thậm chí có đôi cứ như thể song sinh dính liền, người này như sắp leo lên người kia.

 

Giang Cảnh Sơ cao ráo, sải chân dài bước đi rất nhanh. Tần Hoạ bị anh kéo theo mấy bước, dần dần không theo kịp, cô khẽ giãy giụa, các ngón tay động đậy trong lòng bàn tay anh: “Đi chậm chút được không? Không thì buông tay, để tôi tự đi.”

 

Giang Cảnh Sơ nghiêng đầu liếc cô một cái: “Lùn thật.”

 

Tần Hoạ bất mãn ngẩng cao cằm: “Ai lùn? Tôi một mét sáu tám, chẳng thấp chút nào!”

 

Giang Cảnh Sơ khẽ cười khẩy nhưng bước chân đã vô thức chậm lại.

 

“Một mét sáu tám mà tự hào? Em chưa từng thấy người cao thật sự à?”

 

Tần Hoạ bực bội hừ một tiếng: “Kỷ Tĩnh Nhã còn thấp hơn tôi, tôi cũng chẳng thấy anh chê.”

 

Giang Cảnh Sơ: ...

 

Cao Phỉ đi sau hai người họ vài bước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-18-so-anh-hon-em.html.]

Cố gắng thực hiện nguyên tắc “không nhìn, không nghe điều không nên”.

 

Trình Thục Vân nhìn thấy hai người phía trước đang đi về phía mình, trong lòng thật sự thấy xứng đôi vừa lứa.

 

“Anh vừa nói người đó là tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị, Giang Cảnh Sơ sao?”

 

Lưu Khải gật đầu: “Chính là người vài tháng trước vừa công khai với thiên kim nhà họ Kỷ. Em từng xem tờ báo đó rồi còn gì.”

 

Trình Thục Vân có chút ấn tượng nhưng không sâu sắc lắm.

 

“Có khi nào họ vốn chẳng phải tình nhân, chỉ đang giả vờ thôi? Có thể tổng giám đốc Giang biết Tần Hoạ từng cứu em nên mới tạm thời kéo cô ấy đi theo, để lấy lòng anh, từ đó thuận lợi hợp tác?”

 

Lưu Khải bật cười, nắm tay vợ mình, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay: “Chuyện đó thì không đến mức. Đừng nhìn Giang tổng còn trẻ. Nhưng chỉ trong ba, năm năm đã tiếp quản được toàn bộ Giang Thị, năng lực và bản lĩnh của cậu ta không tầm thường.

 

Ông cố tình tung tin mình sẽ đến nơi này, thực chất là muốn thử xem Giang Thị có thành ý hay không. Giang tổng đương nhiên hiểu rõ điều đó, đã chịu đích thân đến đây thì coi như hai bên cũng đã có câu trả lời trong lòng rồi.”

 

Trình Thục Vân chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện thương trường. Điều duy nhất bà nắm được qua lời chồng là: Giang Cảnh Sơ đã có vị hôn thê, vậy mà lại nắm tay thân thiết với Tần Hoạ, mối quan hệ ấy chắc chắn không phải diễn trò, vậy chỉ còn một khả năng cuối cùng - Tần Hoạ có thể là người thứ ba xen vào tình cảm người khác.

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, Trình Thục Vân đã vội vàng lắc đầu phủ nhận.

 

“Không thể nào! Tần Hoạ xinh đẹp, nhân phẩm cũng tốt, sao có thể làm chuyện như vậy được!”

 

Lưu Khải khẽ lắc đầu: “Trên đời này, chẳng có gì là không thể. Người ta là thái tử gia của nhà họ Giang, người thừa kế tương lai của tập đoàn Giang Thị, xuất thân tốt, dáng vẻ cũng xuất sắc thì đã sao nếu đã đính hôn? Dù kết hôn rồi, vẫn có hàng đống phụ nữ sẵn sàng lao đầu vào.”

 

Anh cười cợt: “Đâu như anh, cả đời này chẳng màng ai khác, chỉ yêu mỗi mình em.”

 

Trình Thục Vân đã quen với kiểu tỏ tình đường đột này, chỉ liếc chồng một cái đầy trách móc nhưng mắt lại ánh lên tia cười dịu dàng: “Em mặc kệ, nói chung, em đã coi Tần Hoạ là bạn rồi, anh không được phép thất lễ với cô ấy!”

 

Vừa nói dứt câu, Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ đã bước tới trước mặt hai vợ chồng họ.

 

Dưới sự sắp xếp của nhân viên, cả nhóm lên chiếc cáp treo.

 

Từ cáp treo có thể nhìn thấy toàn cảnh khu nghỉ dưỡng về đêm.

 

Phía dưới ánh đèn rực rỡ, đường nét các toà nhà như được ánh sáng khắc hoạ rõ ràng, càng toát lên vẻ tráng lệ uy nghi.

 

Xa xa là những dãy núi mờ ảo trong màn đêm, như một bức tranh thuỷ mặc chầm chậm trải dài.

 

Bầu trời phía trên, những vì sao lấp lánh rải đều như một tấm lụa dát bạc, phản chiếu lại ánh sáng từ những người cầm điện thoại soi đường trên đỉnh núi.

 

Một cơn gió thoảng qua, mang theo chút se lạnh dịu nhẹ và hương cỏ non tươi mát.

 

Tần Hoạ đã lâu lắm rồi mới được tận hưởng thiên nhiên như thế này.

 

Năm năm qua, hai việc cô làm nhiều nhất là làm việc và chăm sóc cho Y Y.

 

Nghĩ đến Y Y, ánh mắt Tần Hoạ dịu dàng hẳn. Giờ này chắc con bé đã ăn trưa xong và đang ngủ trưa rồi.

 

Lần trước gọi video, Ria nói với cô, từ sau khi Ôn Lễ đến thăm, Y Y không còn mè nheo đòi gặp mẹ nữa, ngoan hơn rất nhiều, ăn đúng giờ, đi học cũng chăm chỉ.

 

Tần Hoạ nghe vậy mà yên tâm không ít. Trường học cũng đã chọn xong rồi, chỉ chờ nghỉ hè là sẽ đến đón con bé về.

 

Trong ánh đêm dịu dàng, Tần Hoạ như được phủ lên một lớp ánh sáng huyền ảo.

 

Giang Cảnh Sơ lặng lẽ nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.

 

Gương mặt nghiêng của cô sắc sảo mà mềm mại, đôi mắt long lanh nhìn xa xăm, không biết đang nghĩ gì nhưng ánh nhìn lại tràn ngập sự dịu dàng.

 

Giang Cảnh Sơ đột nhiên thấy tim mình rối loạn. Khoảnh khắc này, anh có cảm giác Tần Hoạ thật xa vời khiến anh muốn nắm lấy.

 

Ngón tay anh, chẳng theo lý trí, dần vươn đến gò má cô.

 

Tần Hoạ dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, bốn ánh mắt đen láy giao nhau trong màn đêm mờ ảo.

 

Khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng thở.

 

Tần Hoạ nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt giống hệt của Y Y, trong khoảnh khắc ấy, cô sững người. Cô không hề ngăn cản khi Giang Cảnh Sơ nghiêng người lại gần, đến mức hơi thở anh phả thẳng vào mặt cô.

 

Đúng lúc ấy, một tiếng hò reo vang lên từ xa: “Mau nhìn kìa! Mưa sao băng bắt đầu rồi!”

 

Tần Hoạ bừng tỉnh, vội vàng lùi về sau theo phản xạ.

 

Bàn tay Giang Cảnh Sơ dừng lại giữa không trung, hơi run lên, sau đó nhẹ nhàng vén sợi tóc rơi trước trán cô ra sau tai.

 

“Sợ gì vậy? Nghĩ anh định hôn em à?”

 

Gò má Tần Hoạ lập tức ửng hồng, lảng tránh ánh mắt anh: “Trên cáp treo chắc chẳng ai nhìn thấy đâu nhỉ.”

 

Ý tứ rõ ràng: Anh đừng nhân cơ hội giở trò.

 

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, ra hiệu về phía trước - nơi Trình Thục Vân đang âm thầm quan sát bọn họ.

 

“Đã giả vờ thì phải diễn cho giống chứ.”

Loading...