SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 19: Lần đầu gặp “đại sư”
Cập nhật lúc: 2025-04-14 03:38:08
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Hoạ không nói gì nhưng sau đó liền ngồi thẳng người, toàn thân lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như trước.
Giang Cảnh Sơ khẽ l.i.ế.m đầu lưỡi nơi mặt trong má, khẽ cười, giọng mang theo chút trêu chọc: “Đừng cứng đơ như thế, dễ để lộ sơ hở lắm.”
Lúc hai người xuống khỏi cáp treo, bầu trời đêm đen kịt đã không còn là những tia sáng bạc lướt qua rải rác như ban đầu, mà đã hóa thành từng chuỗi “pháo hoa” dồn dập, thi nhau vút lên thắp sáng cả bầu trời rồi như những viên ngọc trai rơi xuống trần gian.
Mọi người đều ngẩng cao đầu, chăm chú thưởng thức bữa tiệc ánh sáng giữa màn đêm này.
Chỉ có một người, từ đầu đến cuối không nhìn lên trời mà chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng đầy lưu luyến, mang theo sự nhung nhớ.
Lúc này, mưa sao băng đã vào lúc rực rỡ nhất.
Tần Hoạ ngửa chiếc cổ thon dài, gương mặt dưới ánh sao lấp lánh như được dát lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Bỗng trong đám đông có người nhắc nhở: “Nhanh lên, mau ước đi! Hôm nay sao băng nhiều thế, có tham lam bao nhiêu điều ước thì cũng có thể thành thật đấy!”
Tần Hoạ vội vàng nhắm mắt lại.
Điều ước thứ nhất, mong bé Tần Trĩ Y luôn mạnh khỏe, vui vẻ, lớn lên thật hạnh phúc.
Điều ước thứ hai, mong Giang Cảnh Sơ bình an thuận lợi, mọi điều mong muốn đều đạt được.
Điều ước thứ ba…
Tần Hoạ nghĩ ngợi một chút,
Thứ ba, mong Ôn Lễ sự nghiệp thăng hoa, sớm tìm được người thật lòng yêu thương anh ấy.
“Giang Cảnh Sơ, anh cũng ước đi chứ.”
Ước xong, Tần Hoạ không chờ được mà mở mắt ra, vừa hay chạm phải ánh mắt của Giang Cảnh Sơ - ánh mắt chưa kịp thu về.
Giang Cảnh Sơ ánh mắt lóe sáng, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính: “Em cảm thấy đường đường là Thái tử gia của nhà họ Giang, còn thiếu thứ gì phải nhờ đến điều ước?”
Tuy Tần Hoạ không tin thần thánh nhưng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ bà ngoại, vẫn có chút kiêng kỵ với những điều như thế.
Cô vội đưa tay bịt miệng anh.
“Nói chuyện đừng ngông cuồng như vậy, nhanh lên, nhổ ra ba cái!”
Giang Cảnh Sơ cười cong mắt, miệng phát ra tiếng “ư ư” mơ hồ.
Lúc này Tần Hoạ mới buông tay.
Giang Cảnh Sơ khẽ cười: “Biết rồi, đại sư.”
Nói xong thật sự nghe lời mà “phì phì phì” ba tiếng, dáng vẻ vừa ngông nghênh lại vừa nghịch ngợm.
Sở dĩ Giang Cảnh Sơ gọi Tần Hoạ là “đại sư” là bởi lần đầu tiên hai người gặp nhau, đã để lại ấn tượng đặc biệt.
Hồi ấy là mùa hè, Tần Hoạ vừa trải qua bước ngoặt lớn đầu đời - kỳ thi đại học.
Buổi trưa, cô mặc áo phông trắng đơn giản, quần jean, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, tay xách bình giữ nhiệt đi lên núi Minh Khê.
Núi Minh Khê là điểm du lịch duy nhất của thị trấn nhỏ này, nổi tiếng nhờ ngôi miếu Nguyệt Lão ba trăm năm tuổi trên núi.
Mỗi dịp lễ tết, nơi này luôn đông nghịt du khách. Bà ngoại Tần Hoạ thường sẽ ra cổng khu du lịch bày bàn xem bói để kiếm thêm thu nhập.
Tần Hoạ đi nhanh nên khi tới nơi, trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô đặt bình giữ nhiệt lên bàn đá bên cạnh, rồi đi rửa mặt ở nhà vệ sinh công cộng.
Một vốc nước mát lạnh tạt lên mặt khiến cô lập tức tỉnh táo.
Trong gương trước bồn rửa, cô thấy hai chiếc xe sang lần lượt dừng lại, sau đó là vài thiếu niên tầm tuổi cô cười đùa đi về phía này.
“Đợi tao chút, tao đi giải quyết cái đã.”
Một tên tóc xoăn nhuộm bạc nói rồi bước vào nhà vệ sinh nam. Mấy tên còn lại thì lười biếng dựa vào bàn đá bên ngoài hút thuốc.
Nhà vệ sinh cách âm kém, Tần Hoạ loáng thoáng nghe thấy giọng nói của tên tóc bạc trong điện thoại.
“Hồi trước nói rồi mà, chia tay trong hòa bình, giờ cứ bám riết lấy tao là sao?”
Không rõ đầu dây bên kia nói gì, hắn hừ một tiếng đầy khó chịu.
“Thôi đi, hai ta quen nhau chưa tới nửa tháng, tao cho mày cái túi Hermès là quá đủ rồi. Biết điểm dừng đi, sau này gặp còn có thể chào nhau một tiếng.”
Nghe đến đó, Tần Hoạ nhíu mày, vặn vòi nước tắt rồi bước ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-19-lan-dau-gap-dai-su.html.]
Giang Cảnh Sơ hút một hơi thuốc, nhàm chán thổi khói tạo thành vòng tròn, ánh mắt dài lười biếng liếc sang, chợt thấy một thiếu nữ với giọt nước còn đọng trên mặt, tựa như đóa sen vừa mới hé nở, đang đi thẳng về phía mình.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Ơ kìa, Giang Thiếu, cậu đúng là đào hoa đi đến đâu cũng không tha. Nhìn xem, đóa hoa trắng kia chẳng phải đang nhắm thẳng vào cậu sao?”
Bọn bạn cười cợt, Giang Cảnh Sơ hừ khẽ, không đáp lời nhưng khóe môi lại nhếch lên một đường cong mang theo vẻ ngông nghênh.
Chẳng ngờ bông hoa trắng ấy lại thật sự đi đến trước mặt anh. Giang Cảnh Sơ bật khói một hơi, môi nhếch khinh khỉnh: “Không có Wechat, không dùng điện thoại.”
Tần Hoạ lần đầu gặp phải kiểu tình huống ngớ ngẩn như vậy, cô chau mày liếc nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Đường nét cằm góc cạnh rõ ràng, đôi môi đầy đặn, sống mũi cao, ánh mắt ngạo mạn như đứng trên vạn vật.
Tặc, đúng là gương mặt đẹp trời cho, tiếc thay đầu óc thì vô dụng.
“Làm ơn tránh ra, tôi lấy đồ.”
Tần Hoạ lạnh lùng nói xong, khéo léo lách người qua lưng Giang Cảnh Sơ, giật mạnh chiếc bình giữ nhiệt phía sau khiến Giang Thiếu lảo đảo suýt không đứng vững.
Cô giơ chiếc bình lắc lắc trong tay, rồi trong ánh mắt ngơ ngác của đám thiếu niên, quay người rời đi.
“Má ơi! Ý gì vậy? Giang Thiếu, vừa rồi là cậu tự mình đa tình hả? Đỉnh thật đấy! Gặp lần đầu trong đời luôn!”
Giang Cảnh Sơ cũng không ngờ tới, khẽ cười khinh một tiếng, răng nghiến lấy đầu điếu thuốc, ánh mắt chậm rãi dõi theo bóng dáng đóa hoa trắng đang dần khuất xa.
Dưới ánh nắng rực rỡ, Tần Hoạ đi đã một quãng khá xa mà vẫn còn nghe tiếng cười đùa ầm ĩ của đám con trai sau lưng.
Cô chẳng để tâm, chỉ nghĩ đến việc bà ngoại giờ vẫn còn chưa ăn gì, liền vô thức tăng nhanh bước chân.
Bà ngoại Tần tóc bạc trắng nhưng đôi mắt vẫn sáng rực tinh anh. Nhìn thấy cháu gái từ xa, bà liền xót xa vô cùng: “Ôi chao, Hoạ à, chẳng phải bà đã bảo cháu đừng đem cơm đến nữa sao? Bà có mang theo rồi mà.”
Tần Hoạ mỉm cười, nhét hộp giữ nhiệt vào tay bà: “Bà ơi, cháu được nghỉ hè rồi, có thời gian nấu nướng. Bà đừng ăn mấy thứ bánh bao với dưa muối nữa.”
Nói rồi cô kéo bà ngoại đứng dậy, đẩy nhẹ về phía trung tâm du lịch gần đó: “Bà đi ăn đi, ăn xong thì vào trong nghỉ mát một lát, có khách tới thì cháu sẽ gọi bà.”
Thấy bà đã đi xa, Tần Hoạ thở phào một hơi. Cô tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra nghịch một lúc.
Chơi chán, cô hơi mệt nên ngả người tựa lưng vào ghế, lấy chiếc quạt mo bên cạnh che lên mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi Giang Cảnh Sơ và đám bạn tới nơi, liền thấy cảnh tượng ấy cô gái trẻ tựa vào ghế. Dưới ánh nắng, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa buông lơi sau ghế, chiếc quạt mo che nửa mặt, chỉ để lộ vầng trán trắng mịn.
Cảnh tượng ấy khiến người ta bất giác liên tưởng đến những bức tranh manga của Miyazaki - dịu dàng, thuần khiết và đẹp đến nao lòng.
Thế nhưng, lúc này Hàn Hiến chẳng có mấy cảm xúc lãng mạn.
Từ khi từ nhà vệ sinh ra, nghe bạn bè nói về màn “tự rước nhục” của Giang Cảnh Sơ khi nãy, cậu đã tò mò lắm về cô gái chẳng chút để tâm đến đại thiếu gia như Cảnh Sơ.
Giờ lại được nói cho biết người ấy chính là cô gái đang nằm nghỉ kia, cậu liền nổi hứng tò mò, chỉ muốn lập tức vén quạt mo lên để nhìn rõ dung nhan.
Nhìn thấy ống thẻ xin xăm trên bàn, Hàn Hiến lập tức nghĩ ra trò: “Bạn ơi, xem cho tôi một quẻ đi.”
Tần Hoạ đang lim dim thì bất ngờ bị đánh thức. Tưởng có khách tìm đến bà ngoại, cô định đứng dậy gọi.
Nhưng khi hạ quạt mo xuống, ánh mắt lấy nét rõ ràng thì nhận ra là đám công tử gặp ở nhà vệ sinh ban nãy, cô lập tức mất hứng, lại ngả người nằm xuống: “Không xem.”
“Không xem?”
Hàn Hiến còn đang đắm chìm trong vẻ đẹp trong sáng như ánh ban mai của Tần Hoạ, nghe vậy thì bật cười không tin nổi: “Là không xem hay là không biết xem?”
Tần Hoạ không thèm mở mắt, cũng chẳng buồn ngẩng đầu: “Xem bói cũng phải xem duyên, các cậu không có thành tâm, tôi không xem.”
Giang Cảnh Sơ xưa nay không tin vào bói toán, lời từ chối của Tần Hoạ anh lại càng hiểu rõ là cái cớ để né tránh.
“Thôi đi, người ta từ chối làm ăn rồi, cậu còn cố làm gì.”
Nói rồi anh định quay đi nhưng bị Hàn Hiến kéo lại.
Cậu rút ví ra, lấy vài tờ tiền hồng đặt lên bàn trước mặt Tần Hoạ: “Bạn gái, thế này đủ thành tâm chưa?”
Thấy ánh mắt cô vẫn lãnh đạm liếc tiền một cái, Hàn Hiến được đà, rút luôn cả xấp tiền trong ví đặt xuống: “Vậy đi, nếu cậu xem hay, số tiền này đều là của cậu.”
Đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu của Tần Hoạ cuối cùng cũng gợn lên chút d.a.o động.
Giang Cảnh Sơ cười lạnh trong lòng, còn tưởng có bản lĩnh cỡ nào, hoá ra cũng chỉ là loại mê tiền.
Chỉ thấy thiếu nữ chậm rãi ngồi thẳng người, đưa ống thẻ về phía Hàn Hiến: “Nghĩ rõ điều muốn xem rồi hãy rút.”
Dứt lời, cô ngồi đó, vẻ mặt thản nhiên, như thể đang chờ một trò giải trí.
Hàn Hiến vốn chỉ định trêu chọc, cũng phối hợp lắc thẻ vài cái, rồi đưa cây thẻ rơi ra cho Tần Hoạ: “Nào, bạn gái đại sư, xem giúp tôi một quẻ nhân duyên.”