SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 20: Lại một lần nữa
Cập nhật lúc: 2025-04-14 03:38:23
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Hoạ biết ngay là cậu sẽ hỏi chuyện này. Cô liếc nhìn quẻ bói, khẽ lắc đầu, khóe môi hơi kéo xuống tạo thành một đường cong khiến Hàn Hiến lập tức thấy lạnh sống lưng.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Có ý gì? Có gì nói thẳng, đừng giả thần giả quỷ.”
Tần Hoạ ngẩng mắt liếc Hàn Hiến một cái, ánh nhìn sắc lạnh mà bình thản: “Vị khách quý này, vừa mới kết thúc một mối tình phải không?”
Hàn Hiến nhướng mày, liếc nhìn Giang Cảnh Sơ. Trong lòng thầm tán thưởng, cô gái này đúng là có bản lĩnh, càng lúc càng hứng thú.
“Ồ? Còn nhìn ra được gì nữa?”
Tần Hoạ khẽ nhíu mày, đảo ánh mắt một vòng: “Trên người cậu, hồng tuyến chằng chịt nhưng đứt đoạn liên tục. Nguyệt lão vì cậu mà mỏi cả tay rồi.”
Lời vừa dứt, đám người phía sau lập tức cười ồ lên.
Hướng Đông ngậm điếu thuốc nơi khóe miệng mà cười run cả vai: “Mỹ nữ đại sư, cậu nói chuẩn quá! Tên này ấy à, đào hoa tới mức không đếm xuể.”
Vẻ mặt Giang Cảnh Sơ vốn đang khó chịu, lúc này cũng không nhịn được khẽ cong môi.
Hàn Hiến xua tay, suýt chút nữa đã bị vài câu nói của Tần Hoạ chinh phục, liền háo hức nhìn cô: “Vậy cậu xem tiếp đi, mối tình định mệnh của tôi ở đâu?”
Tần Hoạ chỉ chờ câu đó. Ngón trỏ thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn: “Thấy ngôi miếu Nguyệt Lão trên đỉnh núi kia không? Mỗi mười bước, trong lòng niệm một câu ‘Nguyệt Lão vất vả rồi’. Đến nơi thì thành tâm quỳ bái, khấn lạy. Về nhà kiêng mặn, kiêng rượu ba ngày, mối tình định mệnh của cậu sẽ xuất hiện.”
Nói xong, Tần Hoạ đưa tay định gom tiền trên bàn thì bị một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng ấn xuống.
Ánh mắt Giang Cảnh Sơ pha ba phần cười, bảy phần lạnh như muốn nhìn thấu tận đáy mắt Tần Hoạ.
“Mỹ nhân, số tiền này e rằng không dễ kiếm vậy đâu.”
Tần Hoạ nhướng mày: “Tiền là bạn cậu tự đưa. Sao? Bây giờ lại muốn nuốt lời?”
Giang Cảnh Sơ cong môi cười nhạt, đôi mắt phượng lười biếng lại đầy phong lưu: “Không phải ý đó. Ý tôi là cô đã nhận nhiều tiền vậy thì cũng nên xem cho tôi một quẻ. Không cần xem nhân duyên, chỉ cần nói xem mối tình tiếp theo của tôi là ai?”
Tần Hoạ vốn chỉ nói bừa cho vui, định đùa cho hả giận với cái gã đầu quăn chuyên coi thường phụ nữ.
Giờ bị Giang Cảnh Sơ cố tình làm khó, cô cũng chẳng biết nên nói sao. Bỗng khóe mắt cô liếc thấy mấy cô gái dáng người cao ráo đang cầm điện thoại bước tới, mặt đầy ngượng ngùng nhìn bọn họ. Ý nghĩ trong đầu Tần Hoạ lập tức lóe lên.
“Mối tình tiếp theo của vị khách đây...”
Ánh mắt cô bình thản mà mạnh mẽ đối diện với Giang Cảnh Sơ: “Tự nhiên là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Câu nói vừa dứt, Giang Cảnh Sơ suýt nữa thì bật cười. Anh bị chọc cho phát cáu, tiếng cười trầm thấp mà khàn khàn vang lên trong cổ họng. Anh đột ngột cúi xuống, áp sát vào mặt Tần Hoạ: “Cậu đang ám chỉ cậu là bạn gái kế tiếp của tôi sao?”
“Úi chà!”
Đám con trai sau lưng, dẫn đầu là Hàn Hiến, cùng nhau xôn xao trêu ghẹo.
Tần Hoạ chưa từng bị người khác giới nào trêu chọc như vậy. Cô khẽ nghiêng người tránh đi, khuôn mặt trắng mịn như sứ lập tức ửng hồng, đôi mắt long lanh ánh nước khẽ gợn lên làn sóng xao động: “Cậu có thể đừng tự mình đa tình như thế được không?”
Cô chỉ tay về phía một cô gái phía sau lưng Giang Cảnh Sơ: “Tôi nói là cô ấy.”
Hôm đó, đại thiếu gia Giang thật sự rất bực bội.
Nói sao cũng bị Hàn Hiến kéo tới cái nơi heo hút núi rừng này, lại còn bị một ả “đạo sĩ” giang hồ lừa mất tiền, đùa cợt xoay vòng.
Giờ nhìn thấy Hàn Hiến thực sự tin lời Tần Hoạ như sấm truyền, cứ mỗi mười bước lại lẩm bẩm “Nguyệt Lão vất vả rồi”, Giang Cảnh Sơ liền tức không để đâu cho hết.
Chân dài vung lên, không khách khí đá vào phía sau đầu gối của Hàn Hiến: “Quỳ xuống mà niệm cho linh hơn.”
Hàn Hiến “á” lên một tiếng, xoa xoa đầu gối bị đau: “Anh Cảnh à, cậu không hiểu rồi. Bói toán ấy, đã xem là phải tin!”
“Cậu ngu thật hay giả vờ ngu đấy? Bị cô ta dắt mũi mà còn không biết à?”
Hướng Viễn cười phì ra, nhả một làn khói thuốc: “Cậu gọi điện trong nhà vệ sinh lớn tiếng như vậy, tụi tôi còn nghe rõ rành rành, huống chi là cô ta.”
Ý là Tần Hoạ vốn nghe lén rồi đoán mò mà thôi.
Hàn Hiến thì chẳng thấy sao cả: “Thì đã sao? Biết đâu đây là Nguyệt Lão đang gửi tín hiệu cho tôi! Dù thế nào đi nữa, hôm nay tôi nhất định phải lên miếu! Không ai cản được tôi!”
“Cản? Ông đây ăn no rảnh quá mà đi cản cậu chắc?”
Giang Cảnh Sơ bị chọc cho cười khẩy, tiện tay rút ra một bao thuốc rỗng: “Tự mà đi đi, lão tử không rảnh chơi với cậu nữa.”
Nói rồi xoay người, đi ngược lại con đường cũ.
Anh nhớ ở cổng khu du lịch có một quầy tạp hóa, không biết có bán loại thuốc anh thích hút không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-20-lai-mot-lan-nua.html.]
Nghĩ tới đó, cơn bực dọc lại trào lên. Đúng là đầu óc có vấn đề mới đi theo Hàn Hiến tới cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Anh men theo đường núi đi xuống, từ xa đã thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi xổm dưới đất.
Xung quanh cô là một bầy mèo chó hoang, đang tranh nhau xúc xích trên tay cô gái.
Giang Cảnh Sơ bước tới gần, mơ hồ nghe thấy giọng nói vui vẻ dịu dàng của cô vang lên: “Ăn nhiều vào nhé, ăn nhiều vào. Hôm nay chị gặp một đám ngốc nghếch, cho nhiều tiền đến mức tụi em ăn cả tháng cũng không hết!”
Cô ngừng lại một lúc, rồi lại tự mình bật cười: “Nói người ta thế này có hơi không tử tế nhỉ? Thôi thì, ăn của người ta rồi, tụi mình cũng nên chúc họ cả đời bình an vậy.”
Thì ra số tiền lừa được là để nuôi mấy con mèo chó hoang này. Nhìn cảnh tượng ấy, Giang Cảnh Sơ, một trong những “tên ngốc” bị lừa bỗng không còn thấy bực bội nữa.
Trong lòng anh thầm nghĩ, bị lừa thì bị lừa đi, dù sao tiền cũng là của Hàn Hiến, cậu ta có thừa, coi như tụi mình vừa làm một việc thiện.
Không ngờ ba ngày sau, Hàn Hiến thật sự gặp được mối duyên định mệnh của mình là Chu Điềm Điềm.
Còn anh, vào một ngày nào đó sau đó, cũng đã biến Tần Hoạ thành bạn gái mới của mình.
Danh xưng “đại sư” của Tần Hoạ cũng bắt đầu từ đó và trong rất nhiều ngày tháng sau này, luôn bị đám người Giang Cảnh Sơ mang ra trêu chọc.
Lúc hồi tưởng đến đây, cơn mưa sao băng gần như đã kết thúc. Bầu trời từng rực rỡ náo nhiệt dần trở lại tĩnh lặng.
Đám đông cũng dần im lặng theo, có người ngồi luôn xuống bãi cỏ, tận hưởng sự yên bình mà thiên nhiên ban tặng sau bữa tiệc ánh sáng. Có người thì rủ nhau vừa trò chuyện nhỏ nhẹ, vừa đi ngược đường cũ trở về.
Giang Cảnh Sơ đứng giữa đám người, ánh mắt lười biếng dõi theo Tần Hoạ: “Đại sư, hôm nào rảnh lại xem giúp tôi một quẻ nhé?”
Tần Hoạ: “Xem gì?”
Giang Cảnh Sơ: “Xem chuyện tình cảm hiện tại của tôi có thể đi đến cuối cùng không?”
Tần Hoạ gần như lập tức nghĩ đến Kỷ Tĩnh Nhã.
Những ngón tay buông thõng khẽ co lại, dẫn theo cơn đau âm ỉ lan ra.
“Chuyện đó mà cũng cần xem sao? Tổng giám đốc Giang với tiểu thư Kỷ đúng là trời sinh một cặp, ngày cưới cũng đã định rồi, nhất định sẽ viên mãn.”
Vẻ mặt từng mang chút ngông nghênh của Giang Cảnh Sơ lập tức đông cứng, khí tức quanh người cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh định nói gì đó thì từ giữa đám đông đột nhiên có một dáng người mảnh mai chạy lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Hoạ: “Hoạ à, cậu đến từ khi nào thế?”
Chu Điềm Điềm và Hàn Hiến vừa xem xong mưa sao băng, Hàn Hiến còn muốn ở lại trên núi chơi thêm một lát nhưng Chu Điềm Điềm lại lo cho Tần Hoạ.
Không ngờ vừa đi được nửa đường, ánh mắt sắc bén của cô đã phát hiện Tần Hoạ, liền vội vàng chạy đến.
Cô nắm đúng tay bị thương của Tần Hoạ khiến Tần Hoạ đau đến nín thở.
Lông mày Giang Cảnh Sơ lập tức nhíu lại: “Cô ấy bị thương ở tay, chú ý chút.”
Giọng nói không mấy dễ chịu, xen lẫn chút lo lắng.
Chu Điềm Điềm lúc này mới chú ý đến Giang Cảnh Sơ đang đứng cạnh Tần Hoạ. Chủ yếu là trời quá tối, anh lại mặc cả cây đen, hơn nữa cũng không đứng quá gần Tần Hoạ.
“Anh Cảnh.”
Chu Điềm Điềm chào anh một tiếng, rồi vội vàng nhẹ nhàng nâng tay Tần Hoạ lên, ánh mắt đầy lo lắng.
“Cậu bị thương tay à? Sao thế?”
Tần Hoạ mỉm cười: “Bị cửa kẹp thôi, đã bôi thuốc rồi, không sao đâu.”
Nghe nói là bị cửa kẹp, phản ứng đầu tiên của Chu Điềm Điềm là chắc chắn có liên quan đến Giang Cảnh Sơ.
Cô kéo Tần Hoạ sang một bên, hạ giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế? Anh Cảnh bắt nạt cậu sao?”
Tần Hoạ lắc đầu: “Không có.”
Dù đúng là do anh gây ra nhưng cũng không phải cố ý.
Chu Điềm Điềm “ồ” lên một tiếng: “Cậu cũng thật là, không cẩn thận gì hết. À đúng rồi, chuyện giữa cậu với anh Cảnh giải quyết xong chưa?”
Tần Hoạ: “Chắc là… coi như xong rồi.”
“Chắc là?”
Tần Hoạ khẽ thở dài: “Một hai câu không nói hết được, lần sau rảnh sẽ kể chi tiết cho cậu. Dù sao… hôm nay cảm ơn cậu với Hàn Hiến nhiều nhé.”