SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 21: Ở lại chỗ anh

Cập nhật lúc: 2025-04-14 03:40:45
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Hàn Hiến cũng tới, đưa cho Giang Cảnh Sơ một điếu thuốc, vừa đưa vừa âm thầm quan sát sắc mặt của anh.

“Anh Cảnh, cậu với Tần Hoạ… không có gì đấy chứ?”

Giang Cảnh Sơ nhận lấy điếu thuốc, nhưng không châm, chỉ kẹp trong ngón tay rồi khẽ xoay.

“Em ấy ngoài việc nói mình đang độc thân, còn nói gì khác nữa không?”

Hàn Hiến ngẩn người một lúc, rồi mới phản ứng lại: “Không có gì khác.”

Giang Cảnh Sơ liếc Hàn Hiến một cái, giọng nhàn nhạt: “Có anh em như cậu để làm gì?”

Hàn Hiến tỏ vẻ oan ức, kéo tay áo lên để anh xem vết bầm tím trên tay mình.

“Tin tức ít ỏi thế này cũng là tôi phải liều mạng mới moi được đấy.”

“Liều mạng?”

Giang Cảnh Sơ lơ đãng liếc qua một cái, lạnh lùng cười khẩy: “Cậu không sợ gió lớn làm trẹo lưỡi à.”

Anh vừa nói, vừa bước về phía Tần Hoạ. Đúng lúc đó nghe thấy Chu Điềm Điềm đang hỏi cô: “Đúng rồi, mai tớ còn phải đi làm, giờ phải về thành phố rồi. Cậu đi cùng bọn tớ không, hay là…”

“Cô ấy tối nay không đi, sẽ ở lại chỗ tôi.”

Tần Hoạ còn chưa kịp trả lời thì Giang Cảnh Sơ đã giành nói trước, mà còn nói với giọng mập mờ đầy ẩn ý.

Tần Hoạ liếc mắt nhìn Chu Điềm Điềm, quả nhiên thấy cô ấy há hốc miệng thành hình chữ O, trên đầu như có ba dấu chấm hỏi to tướng nhảy nhót.

Cô ấy không nghe nhầm đấy chứ? Giang Cảnh Sơ nói Tần Hoạ sẽ ở lại chỗ anh?

Chẳng phải chỉ đến để xin lỗi thôi sao, cớ gì lại biến thành tình tiết phim m.á.u chó thế này?

“Hoạ Hoạ, lời anh Cảnh nói là thật à?”

Chu Điềm Điềm đứng quay lưng về phía Giang Cảnh Sơ, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Hoạ, rõ ràng đang truyền đi một thông điệp: Nếu cậu bị ép thì cứ ra hiệu, chị đây tuyệt đối không làm ngơ.

Tần Hoạ cạn lời: “Cậu đừng nghe anh ấy nói linh tinh, tớ đúng là có chuyện cần ở lại đây nhưng không phải ở chỗ anh ấy.”

Ý là giữa hai người họ không hề có quan hệ mờ ám như trong tưởng tượng của Chu Điềm Điềm.

Chu Điềm Điềm lúc này mới yên tâm nhưng vẫn không quên liếc Giang Cảnh Sơ đầy cảnh giác: “Vậy cậu nhớ giữ an toàn, có chuyện gì nhớ gọi cho tớ.”

Giang Cảnh Sơ thấy Chu Điềm Điềm như phòng trộm mà đề phòng mình, anh không khỏi bật cười tức giận, đá cho Hàn Hiến một cú: “Này, vợ cậu đấy, cậu còn quản được không?”

Hàn Hiến né sang bên, giọng quả quyết: “Quản! Tất nhiên là quản!”

Nhưng vừa quay đầu thấy Chu Điềm Điềm đang tròn mắt trợn má nhìn mình, lập tức sửa lại: “Chỉ là không chắc quản nổi không thôi…”

Tiễn Chu Điềm Điềm và Hàn Hiến - đôi oan gia ấy rời đi, Giang Cảnh Sơ cùng Lưu Khải chuẩn bị vào chuyện chính.

Còn Trình Thục Vân thì hẹn Tần Hoạ hôm sau cùng đi ăn trưa.

Hai người tách nhau ở sảnh khách sạn.

Tần Hoạ nhìn theo bóng Trình Thục Vân xa dần, khẽ thở ra một hơi. Đau bụng do kỳ sinh lý cộng thêm ngón tay còn nhức khiến cô cảm thấy uể oải.

Cao Phỉ được Giang Cảnh Sơ dặn dò từ trước, đích thân đến đưa cô về. Thấy sắc mặt cô hơi tái, cậu tiến lên một bước: “Cô Tần, cô không sao chứ?”

Tần Hoạ xua tay: “Không sao, chỉ hơi mệt, nghỉ một lát là ổn. Cậu đi tìm tổng giám đốc Giang đi, tôi tự lo được.”

Nói xong cô bước thẳng đến quầy lễ tân.

“Phiền cô mở cho tôi một phòng.”

Cô lễ tân mỉm cười lịch sự: “Xin lỗi quý khách, hôm nay khách sạn đã kín phòng, hiện không còn phòng trống ạ.”

“Hết phòng?”

Tần Hoạ nhíu mày, đang định nói gì thêm thì Cao Phỉ lên tiếng đúng lúc: “Cô Tần tiểu thư, tổng giám đốc Giang đã dặn tôi đưa cô về phòng của anh ấy.”

Tần Hoạ lắc đầu, chuyện này sao có thể chấp nhận được?

Cô không cam lòng, lại hỏi lễ tân: “Phiền cô kiểm tra lại giúp tôi, hoặc xem có cách nào khác không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-21-o-lai-cho-anh.html.]

Cô lễ tân lắc đầu lễ phép: “Xin lỗi quý khách, do tối nay có mưa sao băng nên toàn bộ phòng đã được đặt kín từ sớm, đến giờ vẫn chưa có khách nào trả phòng cả.”

Tần Hoạ mím môi, uể oải. Cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới như từng đợt sóng nhỏ dâng lên khiến cô khó chống đỡ nổi.

Cao Phỉ nhìn ra sự lưỡng lự của cô, lại nhẹ nhàng nói: “Cô Tần, phòng của tổng giám đốc Giang là phòng Tổng thống, có nhiều hơn một phòng ngủ.”

Ý cậu là: Một phòng không có nghĩa là một giường.

Tần Hoạ thở dài, cảm giác nóng hổi từ bụng dưới dồn dập trào ra, cô đành bất lực nhìn Cao Phỉ, thỏa hiệp. Dù sao cô cũng không thể nằm ngủ ở ghế sảnh khách sạn được.

Sau khi đưa Tần Hoạ đến phòng Tổng thống của Giang Cảnh Sơ, Cao Phỉ xuống lầu.

Cô lễ tân đang làm thủ tục cho khách khác, thấy cậu tới, liền lễ phép cúi đầu chào: “Chào trợ lý Cao.”

Cao Phỉ gật đầu, đợi khách kia đi rồi mới bước đến, thấp giọng dặn dò: “Từ giờ cho đến sáng mai, ngừng toàn bộ việc nhận khách mới.”

Cô lễ tân nhìn hàng loạt phòng trống hiển thị trên màn hình máy tính, bối rối: “Chẳng phải trợ lý Cao vừa bảo chỉ nói với vị tiểu thư kia là không còn phòng thôi sao?”

Cao Phỉ “suỵt” một tiếng: “Bảo cô làm gì thì cứ làm theo, chuyện ban nãy tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.”

Cô lễ tân vội vàng gật đầu, trong lòng không khỏi thầm cảm thán: Người phụ nữ vừa rồi rốt cuộc là nhân vật thế nào mà đường đường thái tử gia nhà họ Giang muốn giữ người lại còn phải dàn dựng kịch bản công phu như thế?

Sau khi dặn dò xong lễ tân, Cao Phỉ mới quay lại chỗ Giang Cảnh Sơ để báo cáo.

Lúc này Giang Cảnh Sơ đang uống trà với Lưu Khải. Cao Phỉ tượng trưng gõ nhẹ lên cửa, bước vào với dáng vẻ ổn trọng, cúi người thì thầm bên tai Giang Cảnh Sơ: “Giang tổng, cô Tần đã về phòng rồi ạ.”

Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ hơi nhướn mày, cũng hạ giọng hỏi lại: “Không làm ầm lên chứ?”

Cao Phỉ: “Ban đầu cô ấy định tự mở một phòng riêng nhưng vì anh đã dặn dò từ trước nên bị lễ tân khéo léo từ chối.”

Giang Cảnh Sơ gật đầu, khoé môi khẽ nhếch lên thành một đường cong mơ hồ.

Cao Phỉ nhìn dáng vẻ ấy của sếp mình, trong đầu chỉ văng vẳng bốn chữ: Già đời, gian xảo.

Tối nay, Tần Hoạ hai lần bước vào căn phòng này nhưng tâm trạng lại hoàn toàn trái ngược.

Lần đầu là vì muốn xin lỗi Giang Cảnh Sơ, cố gắng nghĩ mọi cách để vào được.

Còn lần này, cô chẳng hề muốn vào nhưng lại không thể không vào.

Trước kia khi còn bên Giang Cảnh Sơ, cô từng nhiều lần ở lại những phòng Tổng thống xa hoa như thế này nên giờ đối mặt với không gian ấy, cô không hề thấy mới mẻ.

Cô gọi dịch vụ phòng, yêu cầu gửi lên một bịch băng vệ sinh. Sau đó, cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ rồi chọn một phòng ngủ khác không phải là phòng ngủ chính để nằm nghỉ.

Thế nhưng, khi ngủ được nửa chừng, cơn đau ở bụng dưới lại trở nên dữ dội hơn.

Chứng đau bụng kinh là hậu di chứng sau khi cô sinh bé Y Y. Trước kia ở nhà luôn có sẵn thuốc giảm đau, mỗi khi đau nhiều chỉ cần uống một viên là dịu lại.

Nhưng lần này, kỳ kinh đến sớm, cô lại không kịp chuẩn bị gì trong túi xách.

Bên ngoài yên ắng đến lạ thường, chắc là Giang Cảnh Sơ vẫn chưa về.

Tần Hoạ định ngồi dậy uống chút nước ấm nhưng ngay cả sức để ngồi dậy cô cũng không có, cứ thế mơ mơ màng màng thiếp đi.

Bên kia, cuộc nói chuyện giữa Giang Cảnh Sơ và Lưu Khải diễn ra rất suôn sẻ.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Anh ra khỏi phòng họp đã gần mười hai giờ đêm, nghĩ đến việc Tần Hoạ đang ở ngay trong phòng mình, bước chân của Giang Cảnh Sơ dường như cũng nhẹ nhàng và vui vẻ hơn hẳn.

Cao Phỉ theo sau, trong lòng giằng co mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Giang tổng, lúc đưa cô Tần về phòng, tôi cảm thấy hình như cô ấy có chút không khoẻ.”

Giang Cảnh Sơ lập tức dừng chân, chau mày nhìn cậu: “Sao giờ cậu mới nói?”

Cao Phỉ cúi đầu, tỏ vẻ thành khẩn: “Cô Tần chỉ nói là hơi mệt, tôi sợ nếu nói ra sẽ làm ảnh hưởng đến việc bàn chuyện với tổng giám đốc Lưu nên…”

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ chợt sắc lạnh, giọng trầm thấp nhưng lạnh lẽo như gió đêm: “Cao Phỉ, dạo này cậu làm việc ngày càng ‘linh hoạt’ rồi đấy.”

Dứt lời, anh quay người, bước chân gấp gáp về phía phòng khách sạn, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Trước đây công ty không phải có kế hoạch cử người đi vùng sâu vùng xa làm công tác từ thiện à? Tôi thấy cậu rất phù hợp, mai về công ty thì tự mình nộp đơn đi.”

Sắc mặt Cao Phỉ lập tức biến đổi, trong lòng gào thét: Sớm biết thế thì đã không nhiều chuyện rồi…

Nhưng Giang Cảnh Sơ như thể mọc mắt sau lưng, thấu suốt suy nghĩ trong lòng cậu, lạnh nhạt bổ sung thêm một câu: “Sau này nếu còn tái phạm thì cứ ở lại quê luôn, khỏi cần quay về.”

Cao Phỉ: …!

Loading...