SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 22: Còn muốn tôi đút cho à

Cập nhật lúc: 2025-04-14 03:40:48
Lượt xem: 100

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Cảnh Sơ bước nhanh về phòng, vừa vào đã thấy một cánh cửa đang đóng, liền đi tới gõ nhẹ.

“Tần Hoạ?”

Tần Hoạ ngủ không sâu, nghe tiếng Giang Cảnh Sơ gọi, cố đáp một tiếng nhưng giọng khàn khàn yếu ớt.

Không nghe rõ câu trả lời, Giang Cảnh Sơ liền gõ cửa mạnh hơn một chút.

“Tần Hoạ, anh đang gọi em, nghe thấy không? Không trả lời là anh vào đấy?”

Tần Hoạ nửa mê nửa tỉnh còn nhớ sau khi cô tắm có tiện tay giặt luôn quần áo, hiện tại trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, sợ Giang Cảnh Sơ thật sự vào, vội ho nhẹ rồi lên tiếng: “Tôi ngủ rồi, anh đừng vào.”

Cô cứ tưởng mình đã nói to hơn nhưng rơi vào tai Giang Cảnh Sơ lại càng thấy yếu ớt mỏng manh.

Lòng anh thắt lại, anh biết tính Tần Hoạ rất cứng đầu, dù có khó chịu cũng sẽ cố chịu đựng không để lộ ra ngoài.

Anh dứt khoát không do dự thêm, anh ấn tay cầm, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh sáng vàng ấm từ phòng khách rọi vào, chiếu lên thân hình mảnh mai đang co lại trên giường.

Giang Cảnh Sơ bất giác thấy nhẹ lòng nhưng đâu đó trong tim lại nhói lên một nỗi xót xa mơ hồ.

Anh bước lại, cúi xuống sờ lên trán cô, liền chạm phải lớp mồ hôi lạnh, tim thắt lại.

“Tần Hoạ, em thấy khó chịu chỗ nào sao?”

Tần Hoạ trong chăn khẽ co người lại, giọng khàn khàn trách móc: “Sao anh vào đây?”

Giang Cảnh Sơ nghiêm giọng, tay với tới đèn ngủ. “Anh đang hỏi em bị sao, nói đi?”

Ánh đèn đột ngột khiến Tần Hoạ không mở mắt nổi, cô đưa tay che lấy mắt.

“Không sao, chỉ là đau bụng kinh thôi.”

Giang Cảnh Sơ nhíu mày: “Trước đây có thấy em đau đến mức này đâu?”

Ánh mắt anh vô tình liếc thấy ngón tay cô bị thương giờ đã sưng đỏ, không nói không rằng liền cầm tay cô lên xem.

“Em tắm mà không bảo vệ vết thương à?”

Tần Hoạ lắc đầu, lúc đó thật sự không để ý.

Giang Cảnh Sơ lo vết thương bị nhiễm trùng, định bụng bế cô dậy: “Đi, anh đưa em đến bệnh viện.”

Tần Hoạ vội vàng rụt người lại, trên người chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, sao có thể ra ngoài?

“Tôi không đi, anh giúp tôi rót chút nước ấm là được rồi.”

Giang Cảnh Sơ mặt lạnh như băng: “Em nghĩ nước ấm có thể trị bách bệnh thật à? Mau dậy đi.”

Tần Hoạ lại rụt người vào chăn: “Tôi nói không đi là không đi. Nếu anh không chịu rót nước thì ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi ngủ.”

Cô tỏ vẻ giận dỗi nhưng dáng vẻ yếu ớt trong mắt Giang Cảnh Sơ chẳng khác gì một con mèo con vừa nhe nanh lại vừa đáng thương.

Anh chợt nhớ lại, trước kia mỗi lần Tần Hoạ giận dỗi cũng đều như vậy, cứng đầu mà cũng rất hung dữ.

Tâm trí anh như bị kích thích bởi ký ức ấy, lại cảm thấy có chút nhớ nhung.

“Em tưởng anh thích lo cho em lắm à? Ngày mai còn hẹn ăn trưa với vợ chồng Lưu Khải, em định mang cái bộ dạng sắp tắt thở này đi à?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ cắn môi, thì ra là vì việc đó mà anh mới lo lắng.

Tự dưng cô thấy tủi thân, cô gắng gượng ngồi dậy, lật chăn ra khỏi người.

“Đi thì đi. Anh yên tâm, tuyệt đối không làm hỏng việc của Giang tổng anh.”

Cô vừa nói vừa trượt xuống giường. Nhưng trong lúc di chuyển, áo choàng bị lỏng, Giang Cảnh Sơ vô tình nhìn thấy mảng da trắng nõn đầy đặn bên trong.

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, cổ họng bất giác khẽ động.

“Quần áo đâu?”

Tần Hoạ đang mệt, phản ứng chậm nửa nhịp. Đến khi nhớ ra, cúi nhìn, liền vội vã kéo cổ áo lại, má đỏ bừng.

“Giặt rồi, chưa khô.”

Giang Cảnh Sơ lúc này mới hiểu vì sao cô nhất quyết chui rúc trong chăn, không chịu ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-22-con-muon-toi-dut-cho-a.html.]

Anh lấy điện thoại bấm vài số: “Cao Phỉ, bảo bác sĩ Lâm tới một chuyến.”

“Đúng, ngay bây giờ. Là mấy chuyện đau bụng kinh của phụ nữ ấy. À, còn nữa, tay cô ấy bị kẹp, bảo bác sĩ mang thuốc kháng viêm.”

Nói xong, anh nghiêng đầu nhìn sang cô, khẽ cười lạnh: “Che gì nữa, em nghĩ trên người em có chỗ nào anh chưa từng thấy à?”

Không chỉ thấy rồi mà còn từng chạm, từng hôn...

Mặt Tần Hoạ đỏ bừng như lửa, biết mình không cần phải ra ngoài khám, liền lại nằm xuống, quay lưng về phía anh.

Cô có cảm giác Giang Cảnh Sơ đứng đó một lúc lâu mới rời đi.

Tần Hoạ âm thầm thở phào, đúng là họa vô đơn chí.

Giang Cảnh Sơ ra khỏi phòng Tần Hoạ, gọi dịch vụ phòng. Chẳng bao lâu sau, nhân viên mang lên một ly trà gừng đường đỏ.

Anh đưa lên ngửi, mùi ngọt ngào xen chút cay nồng của gừng khiến anh hơi nhíu mày: “Thứ này chắc chắn có tác dụng với đau bụng kinh à?”

Nhân viên là một chàng trai trẻ, làm ở Dương Minh Sơn nhiều năm, lần đầu gặp ông chủ nên không khỏi căng thẳng: “Chắc, chắc là có ạ… Bạn gái tôi mỗi lần đau đều uống cái này.”

Giang Cảnh Sơ khoát tay, ra hiệu cho cậu ta rời đi, rồi cầm trà bước vào.

“Không phải nói muốn uống nước ấm à? Ngồi dậy uống một chút.”

Tần Hoạ nghe vậy, vẫn không nhúc nhích.

“Anh cứ để lên tủ đầu giường đi, lát nữa tôi tự uống.”

Giang Cảnh Sơ “chậc” một tiếng: “Đợi em tự uống thì nước cũng nguội rồi, còn tác dụng gì nữa?”

Vừa nói, anh vừa ra tay, trực tiếp bế Tần Hoạ ngồi dậy, để cô nửa tựa vào đầu giường, nửa nằm trong lòng anh.

Tần Hoạ “á” khẽ một tiếng, định vùng ra nhưng Giang Cảnh Sơ sức mạnh hơn người, một tay siết chặt lấy cô, tay kia đưa ly trà đến gần môi cô,

“Tự uống hay để anh đút?”

Tần Hoạ giãy giụa đến toát mồ hôi, lại càng bị anh siết chặt hơn, sợ anh thật sự đút thì mất mặt c.h.ế.t mất: “Tôi tự uống! Không cần anh đút!”

Giang Cảnh Sơ lúc này mới hài lòng, khoé môi khẽ cong lên, đôi mắt rũ xuống, lặng lẽ nhìn Tần Hoạ trong lòng.

Đôi môi cô xưa nay vốn đã rất đẹp, giờ vì bệnh mà hơi tái đi.

Môi trên hơi bĩu ra, từng ngụm trà gừng được cô nhấp nhẹ vào môi khiến Giang Cảnh Sơ nhìn mà lòng ngứa ngáy.

Anh chẳng muốn rời mắt chút nào. Một ly trà gừng đường đỏ uống xong, chẳng bao lâu sau, đầu mũi và trán Tần Hoạ lấm tấm mồ hôi, sắc mặt cũng dần khá lên.

Giang Cảnh Sơ thở phào, giọng khàn khàn: “Đỡ hơn chưa?”

Tần Hoạ gật đầu “Giờ có thể buông tôi ra chưa?”

Cánh tay của Giang Cảnh Sơ vẫn còn ôm lấy eo cô. Sau năm năm, lại một lần nữa được ôm lấy dáng hình mềm mại, thơm ngát ấy vào lòng, anh vẫn thấy mê đắm như ngày nào, chẳng nỡ buông ra.

“Gấp gì, mới uống xong trà, nghỉ thêm chút đã.”

Tần Hoạ sao không hiểu ý anh, quay đầu trừng mắt liếc anh một cái: “Giang Cảnh Sơ!”

Không ngờ môi cô lại vô tình lướt qua yết hầu của anh, khiến cả người Giang Cảnh Sơ như bị điện giật, tê dại trong thoáng chốc.

“Hửm?”

Anh cố kìm lại phản ứng nơi cơ thể, giọng trầm khàn càng thêm khô khốc.

“Giờ lại không gọi là Giang tổng nữa à?”

Tần Hoạ ngượng chín mặt, nhất là khi cảm nhận được phía sau lưng mình đang bị thứ gì đó cứng rắn chạm vào, gương mặt lập tức phủ một tầng giận dữ: “Anh buông tôi ra!”

Giang Cảnh Sơ thấy cô lần này thật sự nổi giận, sợ ép quá lại phản tác dụng, liền chậm rãi buông tay: “Buông thì buông, đổi sắc mặt nhanh như chớp, chẳng thèm nghĩ xem ai vừa mang trà gừng đến cho em.”

Tần Hoạ đã đỡ hơn, giọng cũng có sức sống trở lại: “Nếu không phải tại anh, ngón tay tôi cũng chẳng bị thương, càng không phải ở lại đây chịu khổ!”

Giang Cảnh Sơ bật cười, vừa định mắng cô là đồ vô ơn thì chuông cửa vang lên.

Anh chỉnh lại áo quần, sải bước dài ra mở cửa.

Tần Hoạ lúc này cảm giác cả khuôn mặt mình đang bốc cháy. Vừa rồi có một khoảnh khắc, cô gần như tin rằng Giang Cảnh Sơ đã rung động với mình.

Cô đưa tay lên, áp nhẹ hai má đang nóng rực, thầm nghĩ: Ngày mai diễn xong cảnh cuối cùng với Giang Cảnh Sơ, nhất định phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Loading...