SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 23: Một lần trầm luân
Cập nhật lúc: 2025-04-14 03:41:10
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bác sĩ Lâm là bác sĩ riêng của nhà họ Giang. Khi Giang Cảnh Sơ bước vào phòng bệnh, ông giữ đúng bổn phận của mình, không nhìn quá giới hạn.
Ông đo nhiệt độ cho Tần Hoạ, xác nhận cô không bị sốt, sau đó cẩn thận kiểm tra ngón tay của cô.
Giang Cảnh Sơ tựa lười nhác vào khung cửa.
“Vết thương lúc trước tôi đã xử lý giúp cô ấy nhưng sau đó cô ấy lại để dính nước nên có thể hơi viêm rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt bác sĩ Lâm lóe lên chút ngạc nhiên. Đường đường là thiếu gia nhà họ Giang, từ nhỏ sống trong nhung lụa, mỗi lần ra ngoài đều có người hầu hạ trước sau, từ bao giờ lại từng làm những chuyện chăm sóc người khác như vậy?
Không kìm được, ông liếc nhìn người phụ nữ nằm trên giường thêm một lần.
Quả thực là một mỹ nhân hiếm thấy.
Ông làm bác sĩ riêng cho nhà họ Giang nhiều năm, cũng từng gặp qua không ít nhân vật danh giá. Ví như vị hôn thê của Giang Cảnh Sơ - Kỷ Tĩnh Nhã, ông cũng từng may mắn gặp qua, chính là kiểu tiểu thư chính tông, dịu dàng, đoan trang và rạng rỡ.
Nhưng người phụ nữ trước mắt, nhan sắc chẳng hề thua kém, mà đường nét gương mặt lại vô cùng tinh tế, khí chất thanh lãnh, hoàn toàn không tầm thường. Không rõ xuất thân thế nào nhưng cái khí chất không xu nịnh, không tục lụy kia vừa nhìn đã biết là người đặc biệt.
“Bác sĩ Lâm?”
Giọng Giang Cảnh Sơ vang lên, không cao không thấp.
Bác sĩ Lâm như bừng tỉnh, theo phản xạ nhìn về phía anh, thấy nơi khóe mắt anh khẽ nhướn, môi mỏng hơi nhếch lên, nét mặt rõ ràng không hài lòng.
Biết mình đã phạm kiêng kỵ, bác sĩ Lâm lập tức cúi đầu, lưng chợt túa mồ hôi lạnh.
“Vết thương phần mềm thế này, trong vòng hai mươi tư giờ thì chườm lạnh, quá hai mươi tư giờ thì chườm ấm. Lát nữa tôi sẽ kê thêm ít thuốc kháng viêm, chắc sẽ không vấn đề gì lớn.”
Ông lại cẩn trọng nhìn sang Tần Hoạ, từ nãy đến giờ vẫn im lặng không nói rồi dè dặt hỏi: “Cô Tần bị đau bụng kinh là bệnh từ trước đến giờ sao?”
Tần Hoạ khẽ lắc đầu, ánh mắt vô tình liếc qua Giang Cảnh Sơ: “Không phải, chỉ vài năm gần đây mới bị.”
Bác sĩ Lâm gật đầu như có suy nghĩ: “Đau bụng kinh thì phụ nữ ai cũng ít nhiều gặp phải nhưng như cô nghiêm trọng đến mức phải uống thuốc giảm đau thì cũng không nhiều. Thế này đi, tôi sẽ truyền nước cho cô trước để tạm thời giảm bớt cơn đau. Sau đó, nếu có thời gian thì nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng, tìm nguyên nhân cụ thể rồi điều trị.”
Nói xong, bác sĩ Lâm không dám nhìn Tần Hoạ thêm lần nào nữa, xoay người sang chỗ khác chuẩn bị dụng cụ.
Sau khi truyền dịch xong, ông dặn dò Giang Cảnh Sơ vài câu rồi xách theo hộp thuốc rời đi, không dám nấn ná một phút nào như trốn chạy khỏi căn phòng.
Ngoài cửa, Cao Phỉ thấy bác sĩ Lâm bước ra với vẻ mặt luống cuống, khẽ cau mày, tiến lên hỏi: “Cô Tần bệnh nặng lắm sao?”
Bác sĩ Lâm lắc đầu: “Không nghiêm trọng.”
“Vậy sao ông đi gấp vậy?”
Bác sĩ Lâm đưa tay lau mồ hôi trên trán, quay lại nhìn, thấy Giang Cảnh Sơ vẫn chưa ra khỏi phòng, mới thấp giọng dò hỏi: “Trợ lý Cao, cô Tần trong kia… với Giang tổng...”
Mắt kính của Cao Phỉ khẽ lóe, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
Bác sĩ Lâm cũng biết mình khó mà moi được gì từ miệng Cao Phỉ, chỉ cười gượng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy Giang tổng rất để tâm đến cô Tần.”
Cao Phỉ thầm nghĩ, không chỉ là để tâm mà còn nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì.
“Bác sĩ Lâm.”
Vừa đi được mấy bước, bác sĩ Lâm đã nghe thấy Cao Phỉ gọi lại, quay đầu thì thấy nét mặt anh nghiêm túc: “Chuyện tối nay, tuyệt đối không được tiết lộ.”
Bác sĩ Lâm gật đầu lia lịa. Những chuyện kín kẽ như thế này trong hào môn, cho ông một trăm lá gan cũng không dám lắm mồm nói ra.
Bên trong phòng, sau khi truyền nước, Tần Hoạ cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Giang Cảnh Sơ đích thân đi lấy đá lạnh để chườm lên tay cho cô.
Ban đầu, Tần Hoạ còn hơi kháng cự nhưng dần dần cơn đau dịu lại, cơn buồn ngủ cũng kéo tới, cô chẳng màng đến việc anh vẫn ngồi cạnh giường, cứ thế thiếp đi.
Cô mơ một giấc mơ, giấc mơ như thước phim quay chậm. Cô và Giang Cảnh Sơ lúc thì âu yếm trong biệt thự của anh, lúc lại lái xe thể thao phóng như bay bên bờ biển.
Gió biển thổi vù vù khiến cô mở không nổi mắt, trong tiếng gió rít, Giang Cảnh Sơ gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng vang vọng:
“Tần Hoạ, Hoạ à...”
Khoảnh khắc rung động ấy, ngay cả trong mơ, Tần Hoạ cũng cảm nhận rõ ràng.
Cảnh vật xoay chuyển, cô lại thấy ngày mình rời đi. Giang Cảnh Sơ mắt đỏ ngầu, chỉ tay vào cô, giận dữ mắng:“Tần Hoạ, hôm nay em mà dám bước ra khỏi đây, từ nay về sau đừng mong quay lại nữa!”
Tần Hoạ đương nhiên không do dự mà bước đi. Nhưng ở nơi anh không nhìn thấy, cô thu người lại như một cái bóng, khóc đến đứt từng đoạn ruột, trái tim như bị ai đó sống sờ sờ móc ra khỏi lồng ngực.
Nỗi đau đó, cả đời này cô không muốn trải qua lần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-23-mot-lan-tram-luan.html.]
Cuối cùng, cô lại mơ đến ngày sinh ra bé Y Y. Cô mồ hôi ướt đẫm, mệt mỏi đến gần như kiệt sức như thể bị vớt ra từ trong nước. Nhiều lần tưởng chừng không gắng gượng được nữa, cô đỡ đẻ nắm tay cô cổ vũ: “Cố lên, nghĩ đến lúc chồng cô nhìn thấy bé con sẽ vui mừng biết bao nhiêu.”
Liệu Giang Cảnh Sơ có thật sự vui mừng không?
Chính lúc nghĩ đến điều đó, Tần Hoạ như tìm lại được hy vọng, gắng gượng dồn chút sức lực cuối cùng, rốt cuộc sinh ra được bé Y Y.
“Bé con xinh như ngọc, đặt tên gì cho bé đây?”
“Trĩ Y, Tần Trĩ Y, Y Y...”
“Tần Hoạ, Tần Hoạ...”
Là Giang Cảnh Sơ đang gọi cô.
Tần Hoạ giật mình tỉnh dậy, cảnh tượng đầu tiên lọt vào mắt là gương mặt sắc nét của Giang Cảnh Sơ.
Giây phút đó, chẳng hiểu vì sao, cô bỗng mất kiểm soát, nước mắt không báo trước mà lăn dài xuống má.
“Sao thế, thật sự gặp ác mộng rồi à?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Trong đáy mắt Giang Cảnh Sơ ánh lên một tia giễu cợt lạnh lẽo.
Vài phút trước, anh vừa rút kim truyền cho cô, trở lại đã thấy Tần Hoạ chau mày, đôi mắt đảo liên tục không yên.
Anh không nhịn được mà đánh thức cô.
Không ngờ, vừa mở mắt nhìn thấy anh, Tần Hoạ lại đột nhiên khóc.
Giang Cảnh Sơ đau như có ai bóp nghẹt trái tim nhưng khi nghĩ đến cái tên xa lạ cô lẩm bẩm trong mơ, anh lại không kiềm được cơn ghen trào lên.
“Nói đi, Y Y là ai?”
Nước mắt còn vương trên má, nghe câu hỏi ấy, tim Tần Hoạ như ngừng đập. Cô tưởng anh đã âm thầm điều tra mình.
Cô nín thở nhìn anh: “Gì... gì cơ?”
Giang Cảnh Sơ khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên vẻ ngông cuồng, vươn tay lau đi giọt lệ bên má cô.
“Cái người mà ngay cả trong mơ em cũng không thể quên, gọi là Y gì đó là tình cũ của em, hay là tình nhân dự bị?”
Tần Hoạ như bị bóp nghẹt cổ họng rồi bất ngờ được buông lỏng, cả người như sống lại trong khoảnh khắc.
“Chuyện đó không liên quan đến anh.”
“Không liên quan đến tôi?”
Giang Cảnh Sơ bật cười lạnh, siết chặt cằm cô, gân xanh nơi thái dương nổi rõ: “Em ở trong phòng anh, nằm trên giường anh, vì một gã đàn ông khác mà khóc đến đứt gan đứt ruột. Tần Hoạ, em nói xem, cái gì gọi là không liên quan đến anh?”
Tần Hoạ không muốn tranh cãi với anh.
“Anh tưởng tôi muốn ở đây chắc? Nếu không phải anh bắt tôi đóng giả làm bạn gái, nếu không phải cái khách sạn c.h.ế.t tiệt kia đúng lúc lại hết phòng, anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây sao?”
Năm năm rồi, Giang Cảnh Sơ không ngờ Tần Hoạ lại một lần nữa vì một người đàn ông mà quay lưng với anh.
Cơn giận dâng lên thiêu rụi lý trí.
Anh chỉ tay ra cửa, quát khẽ: “Vậy thì đi đi! Làm ra vẻ đáng thương cho ai xem? Em tưởng tôi còn cần cái lời xin lỗi rẻ rúng của em sao?”
Tần Hoạ hít sâu một hơi, gật đầu, rồi đứng dậy định rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, đã bị một lực mạnh túm lại, kéo ngược về.
Chưa kịp phản ứng, một đôi môi mỏng đã ập đến.
Giang Cảnh Sơ ôm eo cô, một tay giữ chặt sau gáy như một vùng đất cằn khô nhiều năm, khát khao hút lấy từng giọt nước từ môi cô.
Tần Hoạ cảm nhận rõ môi mình bị anh hôn, cắn nuốt.
Sau đó bị anh giam chặt, đến khi cô không thở nổi phải hé miệng, chiếc lưỡi linh hoạt nhân cơ hội xâm nhập, càn quét tất cả, khiến tận gốc lưỡi cô cũng tê rần...
“Ưm...”
Hai tay Tần Hoạ siết chặt thành nắm đấm, đ.ấ.m vào n.g.ự.c Giang Cảnh Sơ. Nhưng cú đ.ấ.m ấy lại yếu ớt như mèo con cào ngứa, chỉ khiến anh thêm điên cuồng như muốn nuốt trọn cô vào xương tủy.
Cảnh tượng này, suốt năm năm qua anh đã không biết tưởng tượng bao nhiêu lần, ngày đêm khao khát. Nay cuối cùng cũng được chạm đến một lần nữa, sao có thể dễ dàng buông tay?
Dưới thế tấn công mãnh liệt của Giang Cảnh Sơ, Tần Hoạ cuối cùng cũng buông bỏ kháng cự, cả người mềm nhũn, hai tay vô thức ôm lấy cổ anh.
Cô nghĩ, thôi thì cứ chìm đắm một lần... chỉ một lần thôi cũng được.