SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 24: Chuyên gia bóc tôm

Cập nhật lúc: 2025-04-16 02:11:27
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nụ hôn chấm dứt, cả hai dần dần lấy lại bình tĩnh.

Trên môi Giang Cảnh Sơ vẫn còn vương chút ướt át, anh nắm lấy tay Tần Hoạ - tay không bị thương - khẽ khàng hỏi nhỏ: “Em còn muốn đi không?”

Tần Hoạ đáp: “Đi. Nhưng đợi đến mai, sau khi anh xong việc. Giờ thì, tôi muốn đi tắm.”

Vì mồ hôi ra nhiều, người nhơm nhớp dính dấp khiến cô vô cùng khó chịu.

Trái tim Giang Cảnh Sơ như bị ai bóp nát, đau đến mức anh bật cười thành tiếng: “Em có thể dạy anh, làm sao để mỗi lần đều có thể vô tình như thế không?”

Bóng lưng Tần Hoạ khựng lại, rồi cô bật cười, không quay đầu lại: “Tình cảm giữa chúng ta đã chấm dứt từ năm năm trước rồi.”

Nói xong, cô không chờ anh đáp lời, thẳng bước vào phòng tắm.

Tần Hoạ chống hai tay lên bồn rửa mặt, ngẩn người nhìn chính mình trong gương. Hai má ửng đỏ, môi hơi sưng, ánh mắt và đầu mày vẫn còn vương chút dư âm của dục vọng vừa qua.

Diễn biến mọi chuyện dường như đã vượt quá tầm kiểm soát, cô không phân định được, rốt cuộc hiện tại Giang Cảnh Sơ đang mang theo mục đích gì với cô.

Là trả thù? Hay là không cam lòng?

Có lẽ... cả hai.

Nhưng Tần Hoạ phải rõ ràng. Dù là về mặt đạo đức hay lý do chia tay năm xưa, giữa họ đã không còn tư cách để tiếp tục dây dưa như thế nữa.

Cô tắm xong trở về phòng, Giang Cảnh Sơ đã không còn ở đó.

Tần Hoạ thấy vậy cũng tốt, ít nhất đỡ phải đối mặt với những rắc rối không cần thiết.

Đêm đó không ai nói gì thêm.

Sáng hôm sau, Tần Hoạ ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh dậy.

Không biết từ lúc nào, bên giường đã để sẵn một bộ quần áo mới tinh.

Tần Hoạ không nghĩ nhiều, thay luôn.

Khi ra khỏi phòng, cô thấy Giang Cảnh Sơ đang tùy ý ngả lưng trên ghế sofa, tay cầm tờ báo tài chính.

Thấy cô, ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới một lượt.

“Không tệ, kích cỡ vừa vặn đấy.”

Giọng nói tự nhiên như thể chuyện tối qua chỉ là giấc mộng đơn phương của cô.

“Đặt bàn ăn trưa lúc mười hai giờ.”

Giang Cảnh Sơ liếc đồng hồ: “Còn hơn một tiếng nữa, em có muốn ăn gì lót dạ không?”

Tần Hoạ gật đầu: “Một ly sữa nóng là được.”

Giang Cảnh Sơ gọi phục vụ phòng. Chẳng bao lâu sau, ba bốn nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bước vào, sắp bàn ăn kín mít.

Không chỉ có sữa nóng, mà cả món Tây, món Hoa đều đủ cả, phong phú đến mức hoa cả mắt.

Tần Hoạ đã quen với kiểu cách của vị thiếu gia này, cũng không nói gì, chỉ hỏi một câu: “Anh ăn chưa, có muốn dùng chung không?”

Không ngờ Giang Cảnh Sơ thật sự ngồi xuống, cầm lấy lát bánh mì, tao nhã phết mứt trái cây.

Anh ăn cực kỳ đẹp mắt, từng cử chỉ đều toát lên sự giáo dưỡng từ trong cốt tủy.

Tần Hoạ gắp một chiếc tiểu long bao, cắn một miếng là nước chảy ra đầy miệng.

Giữa họ, có vô vàn khác biệt và đây chỉ là một trong những điều nhỏ nhặt nhất.

Từ khi Giang Cảnh Sơ bắt đầu theo đuổi mình, Tần Hoạ đã nhìn thấy rõ điều đó. Tiếc rằng khi ấy cô còn quá ngây thơ, chưa thể hiểu hết khái niệm về tiền quyền tối cao.

Cô từng nghĩ, chỉ cần bản thân nỗ lực, sớm muộn cũng sẽ thu hẹp được khoảng cách, thậm chí là chạm đến sự ngang hàng.

Chỉ tiếc, kết cục là cô thua thảm hại.

Nơi dùng bữa với vợ chồng Trình Thục Vân được sắp xếp tại tầng cao nhất của khách sạn.

Từ đây có thể phóng mắt nhìn bao quát cả dãy núi Dương Minh.

Khác hẳn với cảnh đêm lãng mạn đêm qua, ban ngày nơi này tràn đầy vẻ thoáng đãng rộng lớn, trời cao mây trắng, cỏ xanh thắm, ngay cả không khí cũng như thoảng hương tự do.

Tần Hoạ ngồi cạnh Giang Cảnh Sơ nhưng cả buổi lại mải mê trò chuyện với Trình Thục Vân về những chủ đề phụ nữ quan tâm.

Hai người càng nói càng hợp ý, không ít quan điểm và gu thẩm mỹ đều giống nhau, cứ như quen biết từ lâu, gặp nhau quá muộn.

Khi biết Tần Hoạ là nhà thiết kế nội thất, Trình Thục Vân còn thẳng thắn nói sẽ giới thiệu khách hàng cho cô.

Lưu Khải thấy vợ vui vẻ, khoé môi cũng nhếch lên: “Bình thường em cứ than chán, sau này rảnh rỗi thì hẹn cô Tần ra ngoài dạo phố, uống trà nhé.”

Trình Thục Vân tất nhiên đồng ý, rồi nhìn sang Giang Cảnh Sơ: “Giang tổng sẽ không trách tôi chiếm mất thời gian của Tiểu Hoạ chứ?”

Giang Cảnh Sơ khẽ nhếch môi cười, đẩy bát tôm đã bóc sẵn đến trước mặt Tần Hoạ: “Dĩ nhiên là không. Em ấy vừa mới về nước, quan hệ xã hội còn hạn chế, phải nhờ phu nhân Lưu chiếu cố nhiều hơn.”

Chiếu cố, là chiếu cố đến mức nào?

Hàm ý trong lời nói, ngoại trừ Tần Hoạ, ai cũng hiểu rõ.

Dù Trình Thục Vân giao thiệp không nhiều nhưng người trong vòng bạn bè của bà đều là các phu nhân có tiếng ở Bắc Thành.

Giang Cảnh Sơ nhờ Trình Thục Vân dẫn dắt Tần Hoạ, chẳng khác nào đang ngầm tuyên bố Tần Hoạ chính là người anh muốn lấy làm vợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-24-chuyen-gia-boc-tom.html.]

Trình Thục Vân cùng Lưu Khải liếc nhau, ánh mắt đồng loạt lộ vẻ bất ngờ.

Thế còn tiểu thư nhà họ Kỷ thì sao?

Thiếu gia nhà họ Giang có chơi bời phong lưu đến đâu, cũng không thể cùng lúc cưới hai người phụ nữ được chứ?

Lúc này Tần Hoạ lại không nghĩ nhiều đến thế, trong mắt cô, câu trả lời của Giang Cảnh Sơ chẳng qua chỉ là đang đóng vai bạn trai tiêu chuẩn trước mặt vợ chồng Lưu Khải.

Toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên tô tôm trước mặt.

Cô lén liếc nhìn bàn tay của Giang Cảnh Sơ, xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài trắng trẻo, không dính chút dầu mỡ nào.

Cô có chút tò mò, anh làm thế nào mà bóc hết một tô tôm, tay vẫn sạch đến vậy?

Tần Hoạ luôn thích ăn tôm nhưng lại cực kỳ ghét bóc vỏ.

Trước đây khi còn bên nhau, mỗi lần gọi món này, Giang Cảnh Sơ đều sẽ bảo phục vụ làm sẵn, chỉ để lại thịt tôm.

Cô chưa từng thấy anh tự tay bóc một con tôm, lại càng không biết từ khi nào anh luyện được tay nghề thuần thục như thế.

Tần Hoạ tất nhiên không biết, trong suốt năm năm cô rời đi, Giang Cảnh Sơ chưa từng gọi món tôm thêm một lần nào khi ở bên người khác.

Món ăn đó dường như trở thành điều cấm kỵ với anh.

Nhưng chỉ có chính anh hiểu, thỉnh thoảng khi nhớ cô đến phát điên, anh sẽ một mình ngồi trong căn bếp lạnh lẽo, gọi vài đĩa tôm rồi từ tốn bóc từng con, tưởng tượng ra dáng vẻ cô ngồi đối diện mình, ăn từng miếng tôm với nét mặt mãn nguyện.

Lâu dần, tay nghề bóc tôm của anh ngày một thành thạo, chỉ tiếc người ăn tôm ấy mãi chẳng quay về.

Trên đường trở về, Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ lại quay về trạng thái nửa quen nửa lạ.

Hai người mỗi người ngồi một bên, không ai lên tiếng.

Cao Phỉ lén liếc qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt hai người phía sau, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lại cãi nhau rồi? Lúc trưa còn thân thiết lắm mà?

Đúng lúc đó, điện thoại bên tay vang lên.

Cao Phỉ nhìn tên hiển thị trên màn hình, gương mặt thoáng vẻ khó xử.

Giang Cảnh Sơ thấy chuông reo mãi không ai nghe, cảm thấy phiền nên “chậc” một tiếng: “Sao đấy? Chủ nợ gọi đến à?”

Cao Phi muốn nói, là chủ nợ của anh đấy nhưng cậu không dám, chỉ đành im lặng đưa điện thoại qua: “Là cô Kỷ, hôm qua cũng gọi mấy lần rồi.”

Giang Cảnh Sơ liếc thấy vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên mặt Tần Hoạ.

Giây tiếp theo, anh quay mặt về phía cửa sổ.

Anh cảm thấy thú vị, vốn dĩ không định nghe máy nhưng bỗng đâu nổi hứng, liền nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Cảnh Sơ?”

Dù điện thoại không bật loa ngoài nhưng trong không gian im lặng của xe, giọng đối phương vẫn nghe rõ mồn một.

Giang Cảnh Sơ hờ hững “ừ” một tiếng.

Hôm qua Kỷ Tĩnh Nhã gọi cho Giang Cảnh Sơ mấy cuộc đều bị Cao Phỉ lấy cớ từ chối, không được nghe giọng anh dù chỉ một lần.

Hôm nay thử lại lần nữa, may mắn là anh đã bắt máy.

Cô mỉm cười: “Dì vừa về lại Bắc Thành, tối nay muốn mời hai đứa đi ăn, bảo em hỏi anh có rảnh không.”

“Dì” trong lời của Kỷ Tĩnh Nhã chính là mẹ Giang Cảnh Sơ - bà Viên Mai.

Từ sau khi ly hôn với ba Giang, bà chuyển ra sống ở nơi khác. Thi thoảng quay về Bắc Thành, thường xuyên thúc giục anh gặp mặt Kỷ Tĩnh Nhã hoặc bàn đến chuyện cưới hỏi.

Giang Cảnh Sơ vô cùng phiền phức nhưng đó là mẹ ruột, lâu lâu mới về một lần, anh cũng không tiện từ chối.

Anh liếc nhìn Tần Hoạ, thấp giọng nói: “Được, hẹn ở đâu thì gửi địa chỉ cho anh, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

Kỷ Tĩnh Nhã không ngờ anh đồng ý nhanh như vậy, trong lòng không khỏi vui mừng.

“Đúng rồi, nghe nói tối qua ở Bắc Thành có mưa sao băng, anh có biết không?”

Giang Cảnh Sơ đã bắt đầu chán trò chuyện nhưng vì muốn chọc ai đó, anh vẫn cố nhẫn nại: “Biết, tối qua anh ở khu Dương Minh Sơn, vừa hay thấy được.”

“Hả?”

Kỷ Tĩnh Nhã ngạc nhiên một giây, giọng vừa làm nũng vừa trách móc: “Sao anh không nói với em? Em muốn xem lắm đấy.”

Giang Cảnh Sơ thờ ơ: “Nói rồi em cũng không kịp đến đâu, chỉ rơi một lúc thôi.”

Kỷ Tĩnh Nhã “ồ” một tiếng, giọng có phần tiếc nuối: “Thế anh có chụp ảnh không?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Không.”

Thực ra là có.

Nhưng anh không chụp sao băng, mà chụp một người nào đó nghiêng đầu cầu nguyện dưới ánh trời đêm.

Chưa từng có khoảnh khắc nào mà Tần Hoạ cảm thấy thời gian trôi chậm đến thế.

Cô ngồi nghe bên cạnh Giang Cảnh Sơ nói chuyện vui vẻ với Kỷ Tĩnh Nhã, đến cả cúp máy cũng chẳng nỡ, trong lòng cô bỗng nổi lên một ngọn lửa khó chịu.

Cô liếc mắt nhìn địa điểm gần đó, cô khẽ chọc vào Cao Phỉ ngồi ghế phụ, ra hiệu nhờ cậu bảo tài xế dừng xe.

Giang Cảnh Sơ phát hiện hành động của cô, tay vẫn giữ điện thoại trò chuyện nhưng đã vươn tay kéo lấy cổ tay cô, nắm thật chặt.

Đợi hai người nói câu cuối cùng và tắt máy, Giang Cảnh Sơ mới nghiêng đầu hỏi: “Sao lại muốn xuống ở đây?”

Loading...