SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 25: Có phải đang ghen không

Cập nhật lúc: 2025-04-16 02:11:30
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Hoạ vẫn quay lưng về phía Giang Cảnh Sơ, lo lắng sắc mặt mình không được tốt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi mới nở một nụ cười. Cô quay đầu lại “Ồ” một tiếng.

“Chợt nhớ ra còn việc phải làm ở đây, không dám phiền tổng giám đốc Giang vòng lại, cứ cho tôi xuống ở đây về công ty cũng được. Sao vậy?”

Giang Cảnh Sơ vốn dĩ nghĩ Tần Hoạ nghe được cuộc trò chuyện của mình với Kỷ Tĩnh Nhã sẽ ít nhiều tỏ vẻ để tâm, không ngờ cô lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn có vẻ... vui?

Anh bị nghẹn lời không nhẹ, siết chặt răng hàm dưới.

“Không sao, em xuống đi.”

Tần Hoạ gật đầu, ánh mắt lại liếc sang tay Giang Cảnh Sơ đang nắm lấy cổ tay cô, mỉm cười nói: “Giang tổng, anh không buông tay thì làm sao tôi xuống được?”

Giang Cảnh Sơ lúc này mới ý thức được, lông mày khẽ nhướng, những ngón tay từ từ thả ra.

Tần Hoạ đẩy cửa bước xuống xe, tay còn đặt trên khung cửa như nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ: “Tổng giám đốc Giang, đừng quên chuyện anh đã hứa nhé. Đến lúc đó, anh cứ đến thẳng công ty tìm giám đốc Phương để bàn là được.”

Giang Cảnh Sơ nhìn bóng lưng cô kiên quyết rời đi mà không ngoảnh lại, đầu lưỡi khẽ l.i.ế.m qua răng hàm.

“Cao Phỉ.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cao Phỉ đang thả hồn lên mây, đột ngột nghe tiếng gọi liền lập tức căng người như dây đàn.

“Giang tổng, anh có gì dặn dò ạ?”

Giang Cảnh Sơ hơi nhíu mày, ngón tay gõ nhè nhẹ lên đầu gối.

“Cậu nói xem, một người đàn ông trò chuyện với một người phụ nữ khác ngay trước mặt cô gái khác mà cô ấy chẳng có chút phản ứng gì, thậm chí còn cười tươi roi rói. Có phải chứng tỏ cô ấy thực sự không có tí tình cảm nào với anh ta không?”

Cao Phỉ không ngờ Giang Cảnh Sơ lại hỏi mình chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.

“Bình thường thì… đúng là không có cảm tình thật.”

Giang Cảnh Sơ khựng lại, tay đang gõ cũng dừng, sắc mặt bỗng tối sầm.

Cao Phỉ nhận ra, vội tiếp lời: “Tất nhiên... cũng có ngoại lệ.”

Giang Cảnh Sơ liếc anh một cái, ánh mắt như nói: Tốt nhất là cậu nói cho cẩn thận.

Cao Phỉ gượng cười: “Nếu tổng iám đốc nói là phản ứng của cô Tần vừa rồi sau khi nghe điện thoại thì tôi cảm thấy... có lẽ cô ấy không hề bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện đâu.”

“Ồ? Nói thử xem.”

Thấy vẻ mặt Giang Cảnh Sơ đã dịu đi đôi chút, Cao Phỉ biết lần này mình nói trúng tim đen, bèn tranh thủ tiếp lời: “Tôi không biết rõ cô Tần lắm nhưng ấn tượng là cô ấy vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt với anh, nói chuyện cũng có phần khó gần. Nhưng tổng giám đốc có để ý không, khi cô ấy xuống xe, nói chuyện với anh vô cùng lễ phép, mà lại còn luôn mỉm cười nữa.”

Một câu nói đánh thức người trong mộng.

Giang Cảnh Sơ nghe xong, ngẫm nghĩ lại tình huống khi nãy lúc chia tay Tần Hoạ như thể thật sự phát hiện ra điều gì.

Khoé môi dần dần nhếch lên.

Cao Phỉ thấy vậy liền tranh thủ chọc khe.

“Vậy tổng giám đốc, chuyện anh nói muốn tôi đi làm công tác từ thiện ở vùng quê ấy...”

Giang Cảnh Sơ híp mắt nhìn Cao Phỉ một cái, rồi từ từ nhắm lại, dựa lưng vào ghế.

“Tạm tha cho cậu, xem biểu hiện sau này.”

Trong lòng Cao Phỉ lập tức như pháo hoa rực rỡ.

Cậu cảm thấy mình đã nắm được bí quyết dỗ sếp vui rồi!

Tối hôm đó, Giang Cảnh Sơ đến đón Kỷ Tĩnh Nhã trước, rồi mới cùng nhau đến nhà hàng gặp bà Viên Mai.

Bà Viên đến trước họ vài phút, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đang nhấp trà thì đã thấy Giang Cảnh Sơ và Kỷ Tĩnh Nhã sánh đôi bước vào.

Từ xa nhìn lại, Giang Cảnh Sơ tuấn tú ngời ngời, Kỷ Tĩnh Nhã duyên dáng yêu kiều, bà càng nhìn càng vừa ý, khoé môi không kiềm được mà cong lên.

Vừa thấy Kỷ Tĩnh Nhã lại gần, bà đã thân mật kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Tĩnh Nhã, lại đây ngồi cạnh mẹ.”

Kỷ Tĩnh Nhã thoáng đỏ mặt, liếc nhìn Giang Cảnh Sơ một cái, rồi vẫn giữ vẻ đoan trang nói: “Dì à, con với Cảnh Sơ mới chỉ đính hôn thôi, gọi thế e là chưa hợp lắm...”

Viên Mai siết tay cô, nụ cười vẫn rạng rỡ: “Có gì mà không hợp, sớm muộn gì cũng thế thôi.”

Giang Cảnh Sơ hơi nhướng mày, kéo ghế ngồi xuống một cách ung dung, rót trà cho cả hai người.

“Mẹ, con trai mẹ tệ đến mức đó sao, gấp gáp đẩy đi, không sợ dọa người ta à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-25-co-phai-dang-ghen-khong.html.]

Viên Mai trừng mắt lườm con trai một cái: “Tĩnh Nhã đâu phải người ngoài, là con dâu tương lai của mẹ. Chỉ tại con cứ bận suốt, không sốt ruột thì thôi, chứ nếu không thì sớm đã đi đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới, để Tĩnh Nhã có thể chính thức gọi mẹ một tiếng rồi.”

Giang Cảnh Sơ cười cợt, vừa phong lưu vừa hờ hững: “Vội gì, chờ đến đúng thời điểm rồi báo mẹ một tiếng là được. Mẹ cứ chuẩn bị sẵn tiền mừng là ổn.”

Viên Mai hiểu con mình xưa nay có chủ kiến. Năm đó bà ly hôn với ba Giang rồi rời khỏi thành phố, hai mẹ con từng căng thẳng suốt một thời gian dài.

Sau này quan hệ mới dần hòa hoãn.

Trước kia bà sắp xếp cho con đi xem mắt với Kỷ Tĩnh Nhã, việc Giang Cảnh Sơ chịu đồng ý và thử tìm hiểu đã là ngoài mong đợi. Bây giờ bà cũng không dám thúc ép quá, sợ phản tác dụng.

“Tiền mừng đổi cách xưng hô thì con không cần lo, mẹ đã chuẩn bị từ lâu rồi.”

Vừa nói, Viên Mai vừa chủ động chuyển đề tài.

“Nghe nói nhà mới của hai đứa bắt đầu sửa sang rồi à?”

Kỷ Tĩnh Nhã gật đầu: “Vẫn đang chọn công ty thiết kế.”

“Vẫn chưa chọn xong? Lần trước chẳng phải con nói có nhà thiết kế ưng ý rồi sao?”

Kỷ Tĩnh Nhã ngẩng lên liếc nhìn Giang Cảnh Sơ, giọng nói dịu dàng: “Đúng là có vài người khá vừa ý nhưng trong đó có một nhà thiết kế họ Tần, Cảnh Sơ không thích phương án của cô ấy lắm nên chắc là phải chọn lại.”

“Nhà thiết kế họ Tần?”

Viên Mai nghe đến cái họ này, trong lòng khẽ rúng động, ánh mắt vô thức quan sát sắc mặt của Giang Cảnh Sơ. Thấy anh không có gì bất thường, bà lại cảm thấy bản thân hơi lo lắng thái quá.

Kỷ Tĩnh Nhã gật đầu: “Vâng, thực ra phong cách của cô Tần con rất thích nhưng Cảnh Sơ không hài lòng thì thôi vậy.”

Giang Cảnh Sơ vốn cũng định nói với Kỷ Tĩnh Nhã chuyện này, uống một ngụm trà, thong thả mở lời: “Không quá hài lòng thật nhưng nhà thiết kế họ Tống kia cũng không tệ. Có thể bảo cô ấy điều chỉnh lại phương án, em xem rồi hãy quyết.”

Ánh mắt Kỷ Tĩnh Nhã thoáng hiện nét bất ngờ: “Ý anh là vẫn đồng ý chọn công ty thiết kế đó?”

Giang Cảnh Sơ gật đầu: “Em thích là được, anh cũng không thể vơ đũa cả nắm.”

Viên Mai nhìn hai người con trẻ biết trao đổi, nhường nhịn nhau, liền gật đầu tán thành: “Đã là nhà tân hôn thì nhất định cả hai phải cùng thấy thoải mái, cứ theo ý hai đứa là được.”

Kỷ Tĩnh Nhã đáp nhẹ một tiếng.

Cô bỗng nhớ lại hôm ở công ty thiết kế, Giang Cảnh Sơ mặt đen như đáy nồi, vậy mà mới hai ngày đã thay đổi thái độ. Chẳng lẽ giữa chừng có chuyện gì mà cô không biết?

Chỉ là ý nghĩ ấy thoáng qua, Kỷ Tĩnh Nhã cũng không suy nghĩ nhiều.

Bữa ăn kết thúc, đèn hoa vừa lên, thành phố bắt đầu đêm sôi động và lộng lẫy.

Trước khi đi, Viên Mai đưa cho hai người vé hòa nhạc, nói là để họ có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm.

Sau khi Viên Mai rời đi, Giang Cảnh Sơ mới đưa tấm vé còn lại cho Kỷ Tĩnh Nhã.

“Lát nữa anh còn việc, em rủ ai đó đi cùng đi.”

Trên khuôn mặt Kỷ Tĩnh Nhã lướt qua một tia thất vọng nhưng rất nhanh cô đã che giấu, mỉm cười duyên dáng: “Anh qua cầu rút ván cũng nhanh thật đấy, xe của dì còn chưa đi khuất đâu.”

Giang Cảnh Sơ không phản bác, tiễn cô lên xe, đích thân nói địa chỉ cho tài xế, sau đó lùi lại vài bước, đứng nhìn xe rời đi.

Cao Phỉ lái chiếc Cullinan tiến lại gần.

Giang Cảnh Sơ lên xe, mệt mỏi day day mi tâm.

“Giang tổng, bây giờ đi đâu?”

Giang Cảnh Sơ trầm ngâm chốc lát, nhớ đến chuyện Cao Phi nói ban ngày rằng Tần Hoạ có khả năng đang ghen, không kìm được muốn xác nhận.

“Đến nhà Tần Hoạ.”

Trên đường đi, anh gửi tin nhắn cho Hàn Hiến, ngắn gọn: [Chuyển Wechat của Tần Hoạ cho tôi.]

Lúc đó Hàn Hiến đang đánh bài với Hướng Đông và vài người bạn, thấy tin nhắn thì khẽ thở dài.

Hướng Đông hỏi: “Làm sao đấy? Lại cãi nhau với Chu Điềm Điềm à?”

Hàn Hiến bĩu môi, ném điện thoại cho hắn xem: “Cậu không thể mong anh em được sống yên ổn chút à?”

Hướng Đông vốn chỉ hỏi cho vui, thấy tin nhắn của Giang Cảnh Sơ thì cũng nhíu mày.

“Lão Giang lại muốn dẫm vào vết xe đổ à?”

Hàn Hiến nhún vai: “Ai biết được? Xem như một kẻ si tình hiếm có.”

Hướng Đông lắc đầu, bật cười nhẹ: “Không nói đến thân phận của Giang Cảnh Sơ, chỉ riêng cái mặt đẹp đến trời đất ghen tị đó, muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được. Sao cứ phải quấn lấy Tần Hoạ, đúng là lấy d.a.o cùn chặt tre, tự chuốc khổ vào thân.”

Loading...