SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 26: Gặp nạn ở quán bar

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:40:53
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối, Tần Hoạ hẹn gặp Chu Điềm Điềm ở quán bar.

Chủ yếu là do Chu Điềm Điềm quá nhiều chuyện, hôm qua có mặt Giang Cảnh Sơ nên không tiện hỏi. Hôm nay nhịn không nổi nữa, nói hết lời hay mới kéo được Tần Hoạ ra ngoài.

Tần Hoạ đại khái kể lại chuyện xảy ra tối qua.

Dĩ nhiên, chuyện về nụ hôn mất kiểm soát kia, cô không hé răng nửa lời.

Chu Điềm Điềm nghe xong, có hơi thất vọng.

“Vậy ý cậu là tối qua hai người chỉ là vì cần mà đến, hợp tác ăn ý, giả làm người yêu trong hai ngày?”

Tần Hoạ ngồi bắt chéo chân trên ghế quầy bar, nhàn nhạt nói: “Chính xác thì là một ngày, thêm một đêm.”

Chu Điềm Điềm bĩu môi: “Biết rồi, suýt nữa thì tớ tưởng hai người tình cũ nối lại, hoặc là anh Cảnh đột nhiên biến thành tổng tài bá đạo, muốn mạnh mẽ cướp lấy cậu về.”

Tần Hoạ nhấp một ngụm rượu trái cây:

“Sắp cưới đến nơi rồi, bớt xem mấy bộ ngôn tình m.á.u chó lại đi.”

Chu Điềm Điềm liếc mắt: “Nhưng cũng đâu phải không thể. Tớ thấy ánh mắt anh Cảnh nhìn cậu tối qua rõ ràng là còn tình ý mà…”

Tần Hoạ quay sang nhìn cô một cái: “Mắt cậu bị hỏng hồi nào vậy? Hàn Hiến cũng không đưa cậu đi khám à?”

Chu Điềm Điềm lườm lại: “Thật mà! Hơn nữa, năm xưa hai người chia tay vốn dĩ có hiểu lầm. Nếu giờ hiểu lầm được hoá giải…”

“Không có ngày đó đâu.”

Tần Hoạ không đợi cô nói hết đã lạnh lùng cắt lời, ánh mắt vốn trong veo giờ đây tối lại sâu thẳm: “Chuyện này tớ nói với cậu rồi, đừng nhắc đến trước mặt bất cứ ai.”

Chu Điềm Điềm hiếm khi thấy Tần Hoạ nghiêm túc đến vậy, nhớ lại chuyện năm xưa suýt lấy đi nửa cái mạng của cô, lập tức giơ tay đầu hàng: “Biết rồi, tớ không nhắc nữa. Bao năm nay, kể cả Hàn Hiến tớ cũng không lộ nửa chữ.”

Tần Hoạ lúc này mới dịu lại, cầm ly rượu lên lần nữa, nhìn chất lỏng màu cam nhạt trong ly, bỗng trầm ngâm.

Lúc ấy, điện thoại đặt trên quầy bar bỗng sáng lên. Tần Hoạ liếc qua, là lời mời kết bạn Wechat.

Mở ra xem, ảnh đại diện là một hình nền đen trơn, tên WeChat chỉ vỏn vẹn một chữ “J”.

Tần Hoạ theo phản xạ lập tức nghĩ đến Giang Cảnh Sơ.

Ánh mắt thoáng nheo lại, ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vài cái lên mặt quầy, cuối cùng bấm nút bên hông, tắt màn hình luôn.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Chu Điềm Điềm chẳng biết đã đi vệ sinh từ lúc nào, chỗ ngồi bên cạnh trống không, không ngừng có người tới bắt chuyện.

Tần Hoạ từ chối liên tiếp mấy người, cô đang bực bội nghĩ không biết Chu Điềm Điềm có bị rớt xuống bồn cầu không thì bất ngờ một tên tóc vàng đi tới.

Tần Hoạ liếc mắt nhìn cách ăn mặc của hắn, tuy phong cách hơi dị nhưng nếu tách riêng từng món thì đều là hàng đắt tiền, chắc là con nhà giàu ra ngoài chơi bời.

Tên tóc vàng cầm ly rượu, ngồi phịch xuống chỗ của Chu Điềm Điềm, giọng điệu lả lơi: “Em gái, đi một mình à?”

Tần Hoạ lạnh lùng liếc hắn, không buồn đáp lại.

Tên nhà giàu quen được vây quanh bởi mấy cô gái mê tiền, thấy Tần Hoạ lạnh lùng như thế lại càng hứng thú hơn.

Hắn quay đầu về phía đám bạn ở bàn phía sau làm động tác ngớ ngẩn ra hiệu, dưới tiếng cười hùa của lũ kia, lại quay lại nhìn Tần Hoạ: “Cho anh chút mặt mũi đi mà em gái, anh chơi trò chơi lớn thua bạn bè, bị phạt phải mời cô gái xinh nhất quán uống ly rượu. Em xem…”

Cứ tưởng phụ nữ đều ưa lời đường mật, hắn khen một câu “xinh nhất quán” tưởng sẽ khiến cô vui đến mờ cả mắt. Ai ngờ Tần Hoạ chẳng thèm liếc hắn một cái, chỉ mím môi nói hai chữ: “Không đi.”

“Ồ! Lạnh lùng vậy luôn à?”

Tên tóc vàng từ xa đã để ý đến Tần Hoạ, thấy cô xinh đẹp nổi bật. Lúc này nhìn gần, càng thấy mỹ lệ đến mức không thể rời mắt.

Ánh mắt hắn tham lam đảo một vòng từ đầu đến chân cô, đầu lưỡi vô thức l.i.ế.m môi dưới.

“Không đi hả? Không đi là anh sẽ cưỡng ép đó.”

Tần Hoạ không ngờ hắn lại mặt dày đến thế, không muốn gây chuyện, bèn bước xuống ghế cao, định đi tìm Chu Điềm Điềm.

Ai ngờ tên tóc vàng gan to bằng trời, đưa tay tóm lấy cổ tay Tần Hoạ, định lôi cô về chỗ bọn chúng.

Tần Hoạ vùng vẫy không ra, hướng về phía nhân viên phục vụ và người đi đường cầu cứu. Nhưng ai nhìn thấy tóc vàng cũng đều né ánh mắt, chẳng ai dám hó hé nửa câu.

Sức đàn ông hơn hẳn.

Tên tóc vàng kéo mạnh vài cái đã lôi được Tần Hoạ tới khu bàn của chúng.

Bên cạnh là mấy tên trẻ nhuộm tóc sặc sỡ cười đùa trêu chọc: “Thiếu gia Lục, quyến rũ không nổi gái nên phải cưỡng ép hả?”

Tên tóc vàng “hứ” một tiếng, cảm thấy mất mặt, tiện tay nhét một chai bia vào tay Tần Hoạ: “Đã tới bar chơi mà còn giả vờ làm trinh nữ tiết hạnh cái gì, uống!”

Tần Hoạ bị hắn kìm chế, không thoát được,? nhưng cũng không chịu uống ly bia hắn nhét vào, trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-26-gap-nan-o-quan-bar.html.]

Tên tóc vàng bị ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn chằm chằm, bỗng thấy ớn lạnh cả sống lưng.

“Không uống hả? Không uống thì ông đây tự tay đút.”

Dứt lời, hắn siết lấy tay Tần Hoạ, ấn chai bia vào miệng cô.

Tần Hoạ mím chặt môi, bia chảy dọc từ cằm xuống cổ, ướt cả cổ áo.

“Tránh ra!”

Nhịn hết nổi, không biết sức lực từ đâu ra, Tần Hoạ bất ngờ đẩy mạnh gã tóc vàng. Hắn loạng choạng lùi lại mấy bước, mặt lập tức sa sầm.

Gã nghiến răng, gào lên rồi lại xông về phía Tần Hoạ. Nhưng Tần Hoạ nhanh tay lẹ mắt, chộp lấy chai bia bên cạnh, giơ lên đập mạnh xuống đầu hắn.

Lúc này, Chu Điềm Điềm vừa từ nhà vệ sinh bước ra, từ xa đã thấy một đám người tụ lại, giữa vòng người là vạt váy đen quen thuộc khiến tim cô trùng xuống.

Cô vội vã chạy tới, đập vào mắt là những mảnh thủy tinh vỡ vương vãi trên sàn, tên tóc vàng m.á.u chảy dài trên trán, đỏ thẫm cả mặt.

Tần Hoạ tay vẫn còn cầm nửa thân chai bia, tay kia bị hai gã đàn ông mặt mũi hầm hầm bẻ quặt ra sau.

“Mày gan to lắm, dám động vào người của thiếu gia Lục!”

Một trong hai gã siết c.h.ặ.t t.a.y Tần Hoạ, mặt mày dữ tợn.

Gã tóc vàng nhăn mặt vì đau, dùng tay áo lau m.á.u trên trán, bước đến, túm lấy cằm Tần Hoạ: “Mày giỏi đấy! Cứng đầu với ông? Hôm nay muốn rời khỏi quán bar này, không dễ thế đâu!”

Tần Hoạ không hề nao núng, đôi mắt đen láy lạnh lẽo nhìn chằm chằm gã: “Muốn làm gì? Dám động vào tôi thêm một lần nữa, tôi lập tức báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát?”

Tên tóc vàng như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời, quay sang nhìn lũ bạn một cái, cả đám phá lên cười.

“Vào đây chơi mà không biết ai làm chủ chỗ này à?”

Nói rồi, gã ra hiệu cho hai tên kia: “Lâu lắm rồi tao chưa nếm thử hương vị ‘liệt nữ trinh tiết’. Mang nó lên phòng cho tao!”

Chu Điềm Điềm vừa gửi định vị cho Hàn Hiến, thấy tình hình cấp bách, chẳng nghĩ gì thêm liền xông lên chắn trước mặt bọn chúng.

“Dừng tay! Mấy người định làm gì?”

“Mẹ nó, con nào đây? Ở đâu chui ra thế?”

Tên tóc vàng bực bội, liếc nhìn Chu Điềm Điềm cũng xinh đẹp chẳng kém.

“Biết điều thì biến nhanh! Không tao chơi luôn cả mày!”

Tần Hoạ không ngờ Chu Điềm Điềm lại lao đến, cau mày ra hiệu bằng ánh mắt, khẽ mấp máy môi: “Báo cảnh sát”.

Nhưng Chu Điềm Điềm đã gửi vị trí cho Hàn Hiến, giờ sao có thể bỏ mặc Tần Hoạ bị đám cặn bã này bắt đi. Mắt đảo một vòng, cô nhanh trí nói: “Biết cô ấy là ai không mà dám động vào?”

Tên tóc vàng nhếch môi khinh thường: “Ồ, tao lại không biết, mày là ai? Nói nhanh rồi cút đi, đừng cản đường tao!”

Chu Điềm Điềm nhìn vẻ dâm tà ghê tởm của hắn, định lấy tên Hàn Hiến ra dọa nhưng nghĩ sao lại đổi ý.

“Anh có biết thiếu gia nhà họ Giang - Giang Cảnh Sơ không? Cô ấy là người của anh ấy đấy. Tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ.”

Giang Cảnh Sơ - cái tên này ở Bắc Thành là một cái bóng đầy áp lực.

Đám công tử bột kia đương nhiên đã nghe qua danh tiếng của anh.

Nhưng bọn chúng vẫn không tin.

“Cô ta là người của Giang Cảnh Sơ? Vậy tao là ba của Giang Cảnh Sơ nhé? Con nhãi con, đừng có nổ, không sợ bị sặc nước bọt à!”

Chu Điềm Điềm không ngờ mấy thằng não ngắn này lại không tin cô, hoảng hốt nhìn về phía cửa quán bar. Hàn Hiến, anh là rùa đen à, sao còn chưa đến!

“Tôi nói thật, nếu không tin thì để tôi gọi điện cho anh ấy, các người nghe là biết ngay…”

Cô còn chưa kịp gọi, tên tóc vàng đã không kiên nhẫn nữa, xông lên đẩy mạnh Chu Điềm Điềm: “Thật cái gì mà thật? Cút! Cút cho khuất mắt tao!”

Chu Điềm Điềm loạng choạng lùi lại, gót giày cao bị trẹo, đau nhói truyền đến mắt cá chân khiến cô rít lên một tiếng.

Cơn giận bùng lên, không kịp nghĩ ngợi, cô chộp lấy chai bia trên bàn, BỐP! đập thẳng vào đầu gã tóc vàng thêm một lần nữa.

Gã choáng váng.

Không thể tin được hôm nay mình lại bị hai đứa con gái thay nhau nện vỡ đầu.

Đau không phải chuyện lớn, m.á.u nhiều cũng không hẳn chuyện to nhưng mất mặt thì tuyệt đối không thể tha thứ!

Gã tức điên, đôi mắt đỏ ngầu, tiện tay nhấc cái ghế cao bên cạnh lên: “Mẹ nó, thật sự là không muốn sống nữa rồi đúng không?”

Loading...