SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 28: Thử thăm dò lẫn nhau

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:51:23
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Cảnh Sơ và Hàn Hiếm vừa rời đi, Chu Điềm Điềm liền lau nước mắt, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn cánh cửa vừa khép lại.

 

“Anh Cảnh đáng sợ c.h.ế.t đi được…”

 

Tần Hoạ vừa bực vừa buồn cười: “Bao nhiêu năm rồi, sao cậu vẫn cứ gặp anh ấy là sợ vậy?”

 

Chu Điềm Điềm làm mặt khổ: “Hết cách, khí chất áp đảo. Chắc cả Bắc Thành này chỉ có cậu là không sợ anh ấy, còn dám hung dữ trước mặt ảnh nữa.”

 

Nói đến đây, Chu Điềm Điềm như chợt nghĩ ra điều gì, chống cằm suy tư: “Hoạ à, cậu nói xem, có phải trong lòng anh Cảnh vẫn còn cậu không?”

 

Tần Hoạ tim khẽ run, nghiêng đầu liếc cô một cái, không cẩn thận động đến vết thương sau lưng, đau đến nhíu mày: “Cậu nói linh tinh gì thế?”

 

“Không linh tinh đâu, vừa nãy ở quán bar, ánh mắt anh Cảnh như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, cậu cũng thấy rồi còn gì. Còn nữa, lúc ảnh bế cậu đi, cậu cuộn tròn trong lòng ảnh không thấy nhưng tớ thì nhìn thấy rất rõ ánh mắt anh Cảnh lúc đó đầy ắp là đau lòng với cậu.”

 

“Cậu cũng chỉ thấy là đau lòng.” Tần Hoạ bật cười: “Đau lòng với trong lòng còn yêu là hai chuyện khác nhau.”

 

Chu Điềm Điềm bị chặn họng, bĩu môi:

“Thôi cậu cứ chối đi, dù sao tớ cảm giác mình không nhìn nhầm đâu.”

 

Cô ngẫm nghĩ rồi lại tò mò hỏi tiếp:

“Nếu… tạm không nói đến vị hôn thê của ảnh là Kỷ Tĩnh Nhã, nếu thật sự ảnh còn yêu cậu, cậu sẽ quay lại với ảnh chứ?”

 

Tần Hoạ thu lại nụ cười, giọng thản nhiên: “Điềm Điềm! Thứ nhất, giả thiết của cậu vĩnh viễn không tồn tại. Thứ hai, cậu nghĩ giữa tớ và Giang Cảnh Sơ, thực sự chỉ cần bỏ qua mỗi Kỷ Tĩnh Nhã là đủ sao?”

 

Chu Điềm Điềm ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:

“Hoạ à, thật sự là đau lòng thay cậu…”

 

Tần Hoạ lại chẳng bi quan như vậy: “Đau lòng cho tớ làm gì, cậu và Hàn Hiến yên ổn là được rồi.”

 

Chu Điềm Điềm vốn định đợi Giang Cảnh Sơ quay lại rồi mới đi nhưng bị Tần Hoạ liên tục đuổi, đành bất đắc dĩ rời đi trước.

 

Cô đi rồi, Tần Hoạ mới thở dài một hơi.

 

Lúc nãy, tuy cô không thừa nhận trước mặt Chu Điềm Điềm nhưng trên thực tế, khi ở quán bar, ánh mắt Giang Cảnh Sơ nhìn cô sâu thẳm, mãnh liệt, chất chứa bao tâm tình cũng khiến cô thoáng có chút nghi hoặc.

 

Phải chăng, thật sự như Chu Điềm Điềm nói, trong lòng anh vẫn còn cô?

 

Giang Cảnh Sơ đi một mạch đến hơn mười một giờ đêm mới quay lại.

 

Trên tay đúng là xách vài túi đồ hàng hiệu.

 

Anh bước đến, đặt túi lên tủ đầu giường.

 

“Chu Điềm Điềm về rồi sao?”

 

Tần Hoạ “ừ” khẽ một tiếng, liếc nhìn những túi đồ sang trọng kia: “Mấy bộ đồ này hết bao nhiêu tiền? Lát nữa tôi chuyển lại cho anh.”

 

Giang Cảnh Sơ cong môi cười nhạt: “Mấy bộ quần áo thôi, cần tính toán rõ thế à?”

 

Tần Hoạ gật đầu: “Tất nhiên phải tính. Việc nào ra việc đó.”

 

Giang Cảnh Sơ bóp sống mũi: “Sáng nay cậu mặc bộ này cũng là anh mua, sao không thấy em đòi trả tiền?”

 

Tần Hoạ chớp mắt: “Đó là do nhu cầu công việc, vì thể diện của anh nên mới mặc, tất nhiên là anh phải trả.”

 

Giang Cảnh Sơ tức đến bật cười, rút điện thoại mở mã QR: “Được rồi, chuyển khoản đi, chuyển ngay bây giờ.”

 

Tần Hoạ liếc mắt: “Cái này là mã kết bạn, không phải mã nhận tiền.”

 

Giang Cảnh Sơ nhìn thoáng qua, cười như không: “Ồ, nhấn nhầm rồi. Vậy thì kết bạn trước rồi chuyển.”

 

Tần Hoạ có chút miễn cưỡng, cảm giác Giang Cảnh Sơ cố ý làm vậy. Trước đây anh chủ động kết bạn với cô, cô không đồng ý, giờ lại chơi trò này.

 

Anh từ nhỏ đã như thế, hoàn cảnh gia đình khiến anh có tính cách: Thứ gì đã muốn thì bằng mọi cách cũng phải có được.

 

“Tinh” một tiếng, điện thoại Giang Cảnh Sơ hiện lên thông báo kết bạn mới.

 

Anh cong môi cười khẽ, thong thả bấm đồng ý.

 

Nhân lúc Tần Hoạ đang mở ví điện tử chuyển tiền, anh lập tức mở Wechat cá nhân của cô, muốn xem thử gần đây cô đăng gì.

 

Kết quả, vừa mở ra một đường kẻ ngang.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-28-thu-tham-do-lan-nhau.html.]

Giang Cảnh Sơ bật cười lạnh, đầu lưỡi lướt nhẹ qua răng hàm dưới. “Em chặn anh xem nhật ký à?”

 

Tần Hoạ không thèm ngẩng đầu: “Ừ.”

 

Giang Cảnh Sơ nheo mắt: “Có bí mật gì không thể cho anh thấy?”

 

Tần Hoạ nhấn phím xác nhận chuyển khoản xong mới quay đầu nhìn Giang Cảnh Sơ.

 

“Không có bí mật gì cả, chỉ đơn giản là không muốn cho anh xem.”

 

Giang Cảnh Sơ gãi gãi chân mày, cổ họng bật ra tiếng cười trầm thấp.

 

Thật khó chiều mà. So với năm xưa theo đuổi cô, giờ còn khó hơn.

 

Lúc này trời đã về khuya, không gian trong phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại. Tần Hoạ thấy Giang Cảnh Sơ vẫn không có ý định rời đi, bèn mở miệng: “Anh về nghỉ sớm đi, hôm nay cảm ơn anh.”

 

Giang Cảnh Sơ đang nhắn tin cho Cao Phỉ, bảo cậu mang chăn gối mới tới. Anh định sẽ qua đêm tạm bợ trên sofa.

 

Nghe vậy, anh ngẩng mắt liếc nhìn Tần Hoạ: “Vắt chanh bỏ vỏ cũng không đến mức nhanh như vậy chứ? Cả đêm vì em mà lo lắng hết lòng, cuối cùng chỉ nhận được một câu cảm ơn?”

 

Tần Hoạ: “Vậy mai tôi mời anh ăn cơm?”

 

Giang Cảnh Sơ cười khẽ: “Trước đó còn nợ hai bữa chưa trả nữa kìa.”

 

Tần Hoạ thừa biết anh chẳng bận tâm mấy bữa ăn đó, nhìn anh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, chẳng có ý định nhúc nhích: “Không phải anh định ở lại trông bệnh đấy chứ?”

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Cảnh Sơ ung dung bắt tréo chân: “Chứ còn sao nữa? Để em một mình trong bệnh viện à?”

 

Tần Hoạ nhíu mày, trong đầu lại hiện lên nghi hoặc lúc trước, cô chợt động tâm, thăm dò: “Giang Cảnh Sơ, anh biết rõ giữa chúng ta sớm đã không thể rồi đúng không?”

 

Giang Cảnh Sơ không ngờ cô đột nhiên nhắc đến chuyện này, mắt tối lại, ngừng vài giây rồi bật cười khẽ.

 

“Là vì nụ hôn hôm qua sao? Hay vì lúc nãy anh ra tay cứu em ở quán bar?”

 

Bất chợt, Giang Cảnh Sơ nghiêng người tới gần, hai tay chống bên mép giường, giọng nói trầm thấp mà quyến rũ: “Tần Hoạ, em đang nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ em tưởng sau năm năm, anh vẫn còn tình cũ khó quên với em sao?”

 

Ánh mắt Tần Hoạ đen láy, lặng lẽ rơi lên khuôn mặt Giang Cảnh Sơ.

 

Chỉ thấy anh khẽ nhếch môi, mắt ánh lên vẻ trêu chọc. Hoàn toàn là bộ dạng lười nhác, phong lưu bất kham, nào có nửa phần chân tình sâu nặng dành cho cô?

 

Cuối cùng, trái tim đang lửng lơ của Tần Hoạ cũng nhẹ nhàng hạ xuống. Quả nhiên là cô đã nghĩ nhiều.

 

Cô lờ đi nỗi hụt hẫng vừa thoáng qua trong lòng, đưa ngón tay đẩy n.g.ự.c anh ra: “Tốt nhất là không phải. Thôi được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh về đi.”

 

Giang Cảnh Sơ càng cười lẳng lơ, thuận thế nắm lấy tay cô: “Đuổi anh đi gấp thế, làm anh nghi ngờ ngược lại liệu có phải em đang chột dạ? Có khi nào, em vẫn còn lưu luyến anh không?”

 

Tần Hoạ mặt đỏ lên, định rút tay lại, không ngờ kéo động đến vết thương sau lưng, đau đến mức lông mày nhíu chặt.

 

Cô gắng chịu đau, lườm Giang Cảnh Sơ một cái thật dữ: “Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ thấy anh có vị hôn thê đàng hoàng, nửa đêm còn ở cùng bạn gái cũ. Nếu bị ai nhìn thấy, không hay chút nào!”

 

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ lóe lên một tia sâu thẳm: “Anh không để tâm, em quan tâm cái gì? Tần Hoạ, em có nhận ra không, em nhắc tới vị hôn thê của anh nhiều lần lắm rồi đấy.”

 

Giang Cảnh Sơ muốn thăm dò xem trong lòng Tần Hoạ còn có anh hay không, kết quả lại bị cô thẳng tay đuổi ra khỏi phòng bệnh.

 

Khi Cao Phỉ xách theo một đống đồ thở hồng hộc chạy tới, Giang Cảnh Sơ đang uể oải ngồi dựa trên ghế ngoài hành lang.

 

Anh liếc nhìn Cao Phỉ từ đầu đến chân, ánh mắt cuối cùng rơi xuống chiếc chăn mỏng cậu đang cầm.

 

“Đến rồi à?”

 

Cao Phỉ liếc cửa phòng đóng chặt, run rẩy hỏi: “Giang tổng, tôi tới có trễ không?”

 

Giang Cảnh Sơ lắc đầu, đứng dậy, vỗ vỗ nếp gấp trên quần tây: “Không muộn, vừa kịp.”

 

Cao Phỉ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy Giang tổng, mấy món đồ này để tôi mang vào phòng sắp xếp nhé?”

 

Giang Cảnh Sơ cong môi: “Cậu nghe tôi bảo là chuẩn bị cho tôi à? Tự giữ lấy đi. Tuy sắp sang hè nhưng hành lang bệnh viện vẫn lạnh lắm.”

 

Cao Phỉ ngẩn ra, ý là gì?

 

Giang Cảnh Sơ cất bước rời đi, không ngoảnh đầu lại: “Tối nay cậu phải vất vả trông chừng rồi. Sáng mai làm xong thủ tục xuất viện cho em ấy, tự tay đưa về nhà. Xong rồi mới được về công ty báo cáo.”

 

Cao Phỉ: …???

Loading...