SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 32: Về Anh rồi

Cập nhật lúc: 2025-04-17 02:45:38
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sự thay đổi đột ngột trong sắc mặt của Giang Cảnh Sơ khiến tất cả mọi người trong phòng đều cảm nhận rõ rệt.

Gương mặt anh lạnh lùng, từng đường nét trên mắt mày đều như ngấm một tầng sương giá, sau một hồi trầm mặc, cuối cùng cũng bật ra bốn chữ: “Về Anh rồi sao?”

Tống Á Lệ không hiểu vì sao vị tổng giám đốc này đột nhiên không vui, thậm chí còn mang theo cả chút giận dữ âm ỉ. Cô dè dặt “vâng” một tiếng.

“Cô ấy xin nghỉ từ tối qua, hôm nay không đến công ty nữa.”

Phương Dĩ Sâm không rõ vì sao Tống Á Lệ lại nhắc đến chuyện này lúc này, vừa định lên tiếng giải thích thì đã thấy Giang Cảnh Sơ bất ngờ đứng dậy, không nói một lời, sải bước rời khỏi phòng họp.

Kỷ Tĩnh Nhã không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền vội vàng đuổi theo. Nhưng cô đi giày cao gót, dáng người nhỏ bé, sao có thể đuổi kịp bước chân dài của Giang Cảnh Sơ. Khi cô vừa chạy đến cổng công ty, chỉ còn kịp nhìn thấy làn khói xe mờ mờ cùng bóng dáng chiếc xe khuất dần.

Giang Cảnh Sơ nhấn ga đến tận đáy, một tay lái xe, một tay liên tục gọi điện cho Tần Hoạ, bên kia chỉ vang lên giọng máy lạnh lùng: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy.”

Giang Cảnh Sơ giận đến mức hai bên thái dương giật giật, răng nghiến chặt, cuối cùng ném mạnh chiếc điện thoại lên ghế bên cạnh.

Năm năm rồi.

Anh lại một lần nữa nếm trải cái cảm giác sụp đổ hoàn toàn ấy.

Cái cảm giác bất lực, trống rỗng như thể bị cả thế giới ruồng bỏ.

Anh lao thẳng đến sân bay, đứng giữa dòng người tấp nập trong đại sảnh, chống hai tay lên đầu gối, thở dốc, từng hơi thở nặng trĩu như mang theo cả đau đớn và hụt hẫng.

Khi Tần Hoạ đặt chân đến nước Anh, bé Y Y vẫn còn ngủ say.

Cô chạm vào gương mặt mềm mịn phúng phính của con gái, trái tim cô như tan chảy.

Tần Hoạ ngồi bên mép giường, im lặng ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn ấy. Khi thì hôn lên má, khi thì thơm lên trán cô bé.

Sau khi đã cưng nựng thỏa thích, cô mới mở điện thoại lên. Hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Giang Cảnh Sơ.

Tần Hoạ khựng lại một chút, ánh mắt thoáng qua một tia xao động. Nhưng sau cùng, cô vẫn không gọi lại mà lặng lẽ xóa hết toàn bộ lịch sử cuộc gọi nhỡ.

Sáng hôm sau, Y Y mở mắt ra đã thấy Tần Hoạ đang ngồi bên bàn ăn chờ mình, còn tưởng mình đang mơ.

Cô bé dụi mắt mấy cái, rồi lại cố mở to, xác nhận không phải ảo giác, liền mở rộng vòng tay, lao về phía Tần Hoạ.

“Mami! Mami!”

Tần Hoạ bật cười, ôm chầm lấy Y Y, thơm lấy thơm để.

“Chào buổi sáng, Y Y bé nhỏ của mẹ.”

Mái tóc mềm mượt của Y Y cọ cọ vào cằm Tần Hoạ, ngứa ngáy, lại thơm thơm.

Sau khi làm nũng đủ, cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Mami, hôm nay mẹ sẽ đưa con đi học phải không?”

Tần Hoạ gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Y Y lập tức vui sướng lắc đầu nguây nguẩy: “Thế thì sẽ không ai nói là mami không cần con nữa!”

Nghe đến đây, lòng Tần Hoạ thắt lại, cô chạm nhẹ vào đầu mũi con gái: “Y Y đáng yêu thế này, chẳng ai nỡ không cần con đâu.”

Y Y chớp đôi mắt to tròn, rất giống Giang Cảnh Sơ: “Thế thì tại sao ba không cần con? Chẳng lẽ ba không thấy Y Y đáng yêu sao?”

Tần Hoạ cứng họng trong chốc lát: “Sao lại không chứ, ba chỉ là… không biết rằng trên đời này còn có một Y Y thôi.”

“Vậy thì mẹ phải nhanh nhanh nói cho ba biết đi! Không thì tội nghiệp ba lắm, ba đâu có biết là mình có một cô con gái siêu siêu đáng yêu như con!”

Tần Hoạ bị câu nói ngây ngô của Y Y chọc cho phì cười.

Cô cúi đầu tựa cằm lên đỉnh đầu con gái: “Nhưng nếu ba vừa gặp đã thích con rồi lén đem con đi mất thì sao?”

Y Y dường như chưa hiểu: “Sao lại phải lén đem đi? Ba không thể sống cùng với Y Y và mami sao?”

Tần Hoạ không trả lời ngay, Y Y chớp mắt nghĩ ngợi một lúc, rồi bỗng “à” lên một tiếng, kéo dài đuôi: “Y Y hiểu rồi! Là ba mẹ ly hôn đúng không? Ria nói, nếu ba mẹ ly hôn thì sẽ không sống chung nữa.”

Tần Hoạ nghĩ thầm: Ba mẹ còn chưa từng cưới nhau, lấy đâu ra ly hôn?

Cô bị Y Y hỏi dồn đến mức không kịp xoay sở.

Không hiểu sao mới xa nhau hơn một tháng, mà con bé lại lắm lời đến vậy. Đặc biệt là rất có hứng thú với từ “ba” - một khái niệm vốn gần như xa lạ với con bé.

Lúc này, chị giúp việc Ria vừa đúng lúc mang bữa sáng ra, mỉm cười giải thích với Tần Hoạ: “Có lẽ là do lần trước đưa Y Y đi học, con bé thấy một ông bố cõng con lên vai rất vui vẻ, từ đó tò mò về “ba” – một người mà lẽ ra trong gia đình nào cũng có.”

Tần Hoạ từ khi quyết định sinh Y Y đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý làm mẹ đơn thân.

Cô nghĩ, chỉ cần cô yêu thương Y Y đủ nhiều, dành cho con gấp đôi sự quan tâm và chăm sóc, con nhất định cũng sẽ lớn lên như bao đứa trẻ khác mạnh mẽ, vui vẻ và hạnh phúc.

Nhưng cô lại bỏ qua sức hút đầy mê hoặc của hai chữ “ba ba” đối với một đứa trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-32-ve-anh-roi.html.]

Đó là một vai trò đến từ huyết thống, từ gien di truyền, từ sự gắn kết trong tâm hồn - một vai trò mà không ai, bất cứ ai, có thể thay thế được.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ khựng lại trong giây lát, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Giang Cảnh Sơ. Nếu anh biết mình có một đứa con gái lớn thế này rồi, phản ứng của anh sẽ là gì?

Có lẽ, anh sẽ rất vui rồi không chút do dự mà giành quyền nuôi dưỡng với cô.

Cũng có thể, anh sẽ vô cùng phản cảm, cho rằng đứa trẻ đột ngột xuất hiện này sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân giữa anh và Kỷ Tĩnh Nhã.

Dù là kết quả nào, Tần Hoạ đều không thể chấp nhận được.

Ý nghĩ muốn để Y Y gặp Giang Cảnh Sơ vừa nhen nhóm trong lòng, lập tức đã bị cô bóp nghẹt từ trong trứng nước.

Sau bữa sáng, Y Y nắm tay Tần Hoạ, hí hửng kéo mẹ đi trên đường, vẻ mặt đầy tự hào và hãnh diện. Trước khi bước qua cổng trường, bé còn cẩn thận hỏi: “Mami, tối nay mẹ sẽ đến đón con chứ?”

Tần Hoạ gật đầu, dịu dàng nói: “Đương nhiên rồi.”

Y Y vui mừng đến mức nhảy cẫng lên: “Tuyệt quá! Tối nay chú Ôn Lễ cũng tới đón con nữa. Chú ấy nói sẽ đưa con đi ăn món ngon!”

Rồi bé ngước mặt nhìn mẹ, đôi mắt long lanh ánh lên tia mong đợi: “Mami ơi, lát nữa con sẽ bảo chú Ôn Lễ mời cả mẹ đi ăn luôn, có được không?”

Tần Hoạ mỉm cười, gật đầu đồng ý.

Về đến nhà, cô hỏi chuyện và được Ria kể lại: Hôm đó Y Y có mâu thuẫn với bạn học ở trường, chính Ôn Lễ đã đích thân đến giải quyết. Những ngày sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh, anh đều cố gắng đến trường đón Y Y về.

Tần Hoạ nghe xong càng cảm thấy áy náy và mang ơn Ôn Lễ nhiều hơn.

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định gọi cho anh, hẹn gặp tại một quán cà phê.

Tần Hoạ đến sớm hơn Ôn Lễ một chút.

Cô chọn ngồi ở một bàn gần cửa sổ. Không lâu sau, từ xa, cô đã thấy dáng người cao gầy, nhã nhặn của anh tiến về phía quán.

Hẳn là anh vừa từ công ty đến, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi trắng, áo vest khoác hờ trên tay, sống mũi cao đeo cặp kính gọng vàng khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy ôn hòa, nho nhã.

Ôn Lễ từ xa đã nhìn thấy Tần Hoạ, khẽ mỉm cười với cô, rồi mới bước vào trong, đi đến trước mặt cô.

“Em đợi lâu chưa?”

Vừa nói, anh vừa treo áo lên lưng ghế ngồi đối diện cô.

Tần Hoạ lắc đầu: “Em cũng mới tới thôi.”

“Vậy thì tốt.”

Ôn Lễ gọi phục vụ tới, gọi cho mình một ly latte, rồi lại chọn vài món điểm tâm mà Tần Hoạ thích ăn, lúc này mới ngước lên nhìn cô chăm chú.

“Sao đột nhiên em lại về đây vậy?”

Tần Hoạ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Nhớ Y Y quá.”

Ôn Lễ cũng bật cười: “Đúng là từ khi Y Y chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên em xa bé lâu đến thế.”

Tần Hoạ gật đầu: “Ban đầu em cũng định một thời gian nữa mới về thăm con, nhưng bỗng nhiên cảm thấy chịu không nổi nữa nên quyết định xin nghỉ phép quay về. Tổng giám đốc Ôn sẽ không trách em bốc đồng chứ?”

Ôn Lễ nghe xong, ánh mắt dịu dàng thoáng hiện một tia chiều chuộng: “Sao lại trách được? Chỉ cần em muốn, ở bên anh, em hoàn toàn có thể sống theo ý mình.”

Nụ cười trên môi Tần Hoạ khựng lại, ánh mắt hơi lảng tránh, có chút lúng túng.

Ôn Lễ biết cô lại nhạy cảm trước sự quan tâm đặc biệt của mình nên cũng không tiếp tục mà khéo léo chuyển đề tài: “Mới về lại đây mà thấy em gầy đi nhiều đấy. Không quen khí hậu sao?”

Tần Hoạ không nhắc đến chuỗi “tai nạn” mà cô vừa trải qua, chỉ cố tình làm vẻ uể oải: “Giám đốc Phương không kể với anh sao? Ngày nào em cũng bị ép tăng ca đó.”

Ôn Lễ cười nhẹ: “Không hề. Anh chỉ nghe cậu ta nói em làm việc rất hiệu quả, chỉ là hơi lạnh lùng, không hay trò chuyện với đồng nghiệp.”

Tần Hoạ khẽ cong môi, cụp mắt xuống: “Em vốn vậy mà, đâu phải ngày một ngày hai anh mới biết.”

Ôn Lễ nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, kìm nén thôi thúc muốn đưa tay vén sợi tóc lòa xòa bên má cô ra sau tai.

“Tần Hoạ, em có thể thử mở lòng một chút, kết giao thêm bạn bè. Cuộc sống của em quá đơn điệu, cứ quanh quẩn với những điều cố định, không thấy thiếu thốn sao?”

Nhưng Tần Hoạ không hề cảm thấy như vậy. Cô thấy cuộc sống hiện tại rất ổn. Không cần phải gượng ép kết giao, chỉ cần tập trung vào công việc là được.

“Đừng nói về em nữa. Hôm nay hẹn gặp anh là để cảm ơn, khoảng thời gian em không ở Anh, may mà có anh chăm sóc Y Y giúp.”

Nói rồi, cô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp quà tinh xảo, đẩy đến trước mặt anh. Đó là chiếc đồng hồ cô vừa chọn cho anh trong trung tâm thương mại.

Ôn Lễ ngồi yên, không vội mở hộp, ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính gọng vàng chăm chú nhìn thẳng vào Tần Hoạ.

“Tần Hoạ, em cứ luôn miệng cảm ơn anh vì Y Y khiến anh có cảm giác em đang cố tình vạch rõ ranh giới giữa chúng ta.”

Tần Hoạ như bị đánh trúng tâm tư, tay vô thức khuấy tách cà phê trước mặt, phá hỏng hình hoa tulip xinh xắn bên trên khiến lớp bọt sữa trắng mịn tan ra, loang thành từng gợn sóng nhẹ.

“Ôn Lễ, lần trước trước khi về nước, em đã nói rồi. Hiện tại em không có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới. Bây giờ, em vẫn vậy.”

Loading...