SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 35: Vừa đe dọa, vừa dụ dỗ

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:48:27
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Lễ kiên nhẫn lắng nghe Tần Hoạ đánh giá về Giang Cảnh Sơ, rồi khẽ cười: “Em biết mà, anh đâu hỏi cái đó.”

Tần Hoạ nghe vậy, nụ cười trên môi dần thu lại. Cô cúi đầu, ngón tay thon dài cầm chiếc thìa khuấy cà phê, nhẹ nhàng xoay tròn, hết lần này đến lần khác.

“Nếu nói còn có cảm xúc gì khác... thì là thấy anh ấy không vì bị em tổn thương năm đó mà đánh mất cuộc sống. Vẫn có thể sống tốt, có một vị hôn thê vừa xứng đôi lại vừa đẹp lòng… Lương tâm em cũng cảm thấy đỡ áy náy một chút.”

Lông mày Ôn Lễ khẽ nhíu lại: “Tần Hoạ, chuyện năm đó, em cũng là người bị hại, em không cần phải đổ hết lỗi lên đầu mình.”

Tần Hoạ lắc đầu, ánh mắt thấp thoáng nỗi buồn, cười khổ: “Là do em. Em hoàn toàn có rất nhiều cách để chia tay Giang Cảnh Sơ nhưng cuối cùng lại chọn cách làm tổn thương anh ấy nhất.”

Bao năm qua, Ôn Lễ đã khuyên cô không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều không có kết quả.

Anh biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày Tần Hoạ thật sự quên được Giang Cảnh Sơ vẫn còn rất xa.

Nhưng anh không vội, anh có thể đợi. Chỉ cần trước đó, giữa Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ không còn chút khả năng quay đầu nào nữa.

Vì vậy, sau khi tỏ tình thất bại, anh mới nghĩ đến cách mạnh tay hơn, chủ động đề xuất đưa mẹ Tần Hoạ trở về nước.

Anh nghĩ, có lẽ sau khi mẹ Tần Hoạ nhìn thấy Giang Cảnh Sơ đã quên cô, sẽ giúp con gái buông bỏ chấp niệm trong lòng, bắt đầu nghĩ đến tương lai.

Nhưng anh đã bỏ qua một điểm rất quan trọng.

Dù Giang Cảnh Sơ đã đính hôn, có lẽ anh ấy cũng vẫn còn kỳ vọng ở Tần Hoạ.

Điều này có thể thấy rõ từ việc anh ấy liên tục gây sự với cô và lần này khi cô quay về Anh, anh bối rối đến mức phải ép cô quay lại.

Chuyện đó khiến trái tim luôn điềm tĩnh của Ôn Lễ cũng bắt đầu xao động, anh buộc phải cân nhắc đến việc “kịp thời dừng lỗ”.

Anh gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối:.“Thời gian tới anh cũng có việc về nước, hay là anh bảo Phó Dĩ Sâm tạm thời giảm tải công việc của em, để em ở lại đây chơi với Y Y thêm một thời gian, sau đó cùng anh về.”

Tần Hoạ đúng là muốn ở lại thêm với Y Y nhưng cô càng muốn nhanh chóng sắp xếp xong hết chuyện ở trong nước, để sớm đón Y Y về.

“Không cần đâu. Ở bên Y Y càng lâu, lúc phải xa nhau lại càng khiến con bé đau lòng hơn nên cứ theo đúng kỳ nghỉ mà em đã đăng ký là được.”

Ngón tay Ôn Lễ đang gõ bỗng khựng lại, rồi khẽ “ừ” một tiếng.

Sau đó anh lại không yên tâm mà nhắc thêm:.“Chuyện bên Giang Cảnh Sơ, em không muốn nhận thì cứ không nhận, Phó Dĩ Sâm sẽ không ép em đâu.”

Quả thật, Phó Dĩ Sâm không ép được cô.

Vì công ty giờ đang gặp rắc rối lớn.

Sau khi uyển chuyển từ chối Cao Phỉ và nói rõ rằng Tần Hoạ sẽ không nhận đơn của Giang Cảnh Sơ thì buổi chiều hôm đó, mấy hợp đồng hợp tác đang trong quá trình đàm phán bỗng bị đối tác đồng loạt huỷ bỏ.

Thậm chí có vài khách hàng đã ký hợp đồng cũng chấp nhận bồi thường tiền vi phạm cực cao để đơn phương chấm dứt hợp tác.

Chuỗi biến cố bất ngờ này khiến Phó Dĩ Sâm hoang mang cực độ, không thể không nghi ngờ tới người đứng sau chính là cậu ấm quyền lực bậc nhất thành phố: Giang Cảnh Sơ.

Anh ta vội vã liên lạc với vài khách hàng thân quen, và nhận được một tin tức còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng.

Hai tiếng trước, đích thân thiếu gia nhà họ Giang đăng bài công khai trên một nền tảng mạng xã hội, mắng thẳng mặt công ty YJ:

[YJ Design – thiết kế sư không có kinh nghiệm, thái độ với khách hàng thì lười biếng, thờ ơ. Cái danh công ty thiết kế hàng đầu Bắc Thành hoàn toàn là hữu danh vô thực!]

Phó Dĩ Sâm ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.

Chiêu này của Giang Cảnh Sơ chẳng khác nào trực tiếp tuyên bố: YJ Design từ nay không còn đất sống ở Bắc Thành nữa!

Tần Hoạ bên Anh cũng nhìn thấy bài đăng này.

Là Chu Điềm Điềm chụp màn hình gửi cho cô, phía dưới còn đính kèm vài biểu cảm mặt sốc to đùng: [Hoạ à, cậu lại chọc giận anh Cảnh rồi à? Sao anh ấy lại công khai nổ s.ú.n.g vào công ty các cậu thế?]

Tần Hoạ cũng sững sờ, trong lòng nghĩ cái “thiết kế sư không có kinh nghiệm” đó chẳng phải đang bóng gió chĩa vào mình sao?

Cô rõ ràng đã xin lỗi anh rồi, sao tự dưng lại quay ngoắt thái độ?

Nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, Tần Hoạ chau mày nhắn lại: [Tớ cũng không rõ nữa, mấy ngày nay tớ không có ở trong nước, từ sau lần gặp nhau ở quán bar, tớ và Giang Cảnh Sơ gần như không liên lạc gì.]

Nói xong câu đó, đột nhiên cô nhớ đến cuộc gọi của Phó Dĩ Sâm ban sáng, ánh mắt khựng lại.

[Cậu đợi chút, để tớ gọi điện xác nhận lại.]

Tần Hoạ thoát khỏi giao diện WeChat, gọi thẳng cho Phó Dĩ Sâm.

“Alô, giám đốc, tôi vừa thấy bài đăng của Giang tổng nên muốn hỏi, có phải có liên quan đến việc tôi từ chối đơn hàng sáng nay không?”

Phó Dĩ Sâm đang quay cuồng vì khủng hoảng, nghe giọng Tần Hoạ, chỉ biết thở dài một hơi: “Không dám nói là một trăm phần trăm nhưng tám mươi phần trăm thì chắc chắn có.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-35-vua-de-doa-vua-du-do.html.]

Tần Hoạ nghe xong, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt: “Dựa vào đâu chứ? Chẳng lẽ tôi không có quyền từ chối sao?”

Ngay cả Phương Dĩ Sâm cũng khó mà hiểu nổi, chứ đừng nói đến Tần Họa.

Nói một câu khó nghe, với thân phận đường đường là người nắm quyền của Tập đoàn Giang Thị như Giang Cảnh Sơ, muốn có bao nhiêu nhà thiết kế đỉnh cao mà chẳng được. Vậy mà chỉ vì bị Tần Họa từ chối, anh ta lại thẳng tay đổ cả chậu nước bẩn lên đầu công ty YJ!

Nghĩ đến lời dặn dò của Ôn Lễ ban nãy, Phương Dĩ Sâm day mạnh trán, khẽ thở dài.

“Chuyện này cô tạm thời đừng quan tâm, tổng giám đốc Ôn sẽ đích thân tìm cách giải quyết.”

Nhưng Ôn Lễ có thể giải quyết được sao?

Dù anh ấy có bản lĩnh đến đâu thì đại bản doanh của công ty vẫn đặt ở nước ngoài, tay đâu thể vươn về Bắc Thành. Trừ phi anh ấy chấp nhận từ bỏ thị trường ở đây hoàn toàn.

Những năm nay ở Anh, Tần Họa tận mắt chứng kiến từng bước Ôn Lễ mở rộng công ty, biết anh đã hy sinh và trả giá bao nhiêu.

Cô vốn đã mang ơn anh rất nhiều, càng không muốn vì mình mà khiến sự nghiệp của anh gặp trở ngại.

Chỉ do dự vài giây, Tần Họa lập tức gọi thẳng cho Giang Cảnh Sơ.

“Alo, xin chào cô Tần, tôi là Cao Phỉ.”

Từ sau khi Tần Họa về nước đến giờ, số lần cô gọi cho Giang Cảnh Sơ chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà lần nào cũng là trợ lý nghe máy thay.

Tần Họa hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.

“Trợ lý Cao, làm phiền cậu chuyển máy cho Giang tổng.”

Cao Phi đứng ngay bên cạnh Giang Cảnh Sơ, nghe vậy liếc nhìn người đang ký tài liệu lia lịa bên cạnh.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Xin lỗi cô Tần, tổng giám đốc Giang đang bận, nếu có gì cô có thể nói với tôi...”

“Không cần vòng vo, tôi biết anh ấy đang ở ngay đó.”

Cao Phi còn chưa kịp nói hết câu, Tần Họa đã cắt lời, giọng trực tiếp hướng vào điện thoại: “Giang Cảnh Sơ, chuyện anh đã dám làm thì giờ có gì mà không dám nhận?”

Cao Phi bất giác nhướng mày, lần đầu tiên có người dám gọi thẳng tên sếp của cậu, lại còn thái độ gắt gỏng thế này.

Cậu cầm điện thoại ngây ra một lúc, thầm quan sát sắc mặt Giang Cảnh Sơ.

Chỉ thấy động tác ký tên của Giang Cảnh Sơ dừng lại một chút rồi anh tiện tay ném bút lên bàn, ngửa người dựa vào ghế, một tay nới lỏng cà vạt.

Anh vẫy tay ra hiệu cho Cao Phỉ đưa điện thoại cho mình.

Tần Họa bên kia mới chờ được hai giây thì một giọng nam trầm thấp, lạnh lùng và đầy từ tính vang lên trong điện thoại.

“Tôi không dám nhận chuyện gì?”

Vừa nghe thấy giọng anh, khí thế ban nãy của Tần Họa lập tức bị dập tắt một nửa, nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ.

“Bài đăng anh viết trên mạng xã hội, chẳng phải là cố tình nhằm vào tôi sao?”

Giang Cảnh Sơ cười lạnh, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Lý do?”

Tần Họa sững lại: “Lý do gì cơ?”

Giang Cảnh Sơ cực kỳ kiên nhẫn: “Em nói tôi cố ý nhằm vào em, vậy xin hỏi, lý do tôi phải làm thế là gì?”

Tần Họa cảm thấy anh đang cố tình vặn vẹo, chẳng muốn quanh co nữa, nói thẳng: “Chẳng phải vì hôm nay tôi từ chối hợp tác nên anh khó chịu sao?”

Giang Cảnh Sơ nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Vậy cho tôi hỏi một câu được không?”

Tần Họa: “Anh hỏi đi.”

Giang Cảnh Sơ: “Xin hỏi tổ trưởng Tần từ chối hợp tác với tôi vì lý do gì?”

Tần Họa hoàn toàn không ngờ anh lại hỏi câu đó, nhất thời nghẹn lời. Chẳng lẽ lại nói vì cô muốn dứt khoát cắt đứt với anh?

“Ha, nói không được rồi phải không?”

Giang Cảnh Sơ đưa tay day trán, nhàn nhạt nói tiếp: “Chuyện thiết kế phòng cưới lần trước, em không hề cân nhắc đến nhu cầu của khách hàng, hoàn toàn làm theo ý mình. Nếu chỉ xét trên lập trường khách hàng, em không thấy công ty em đúng là ‘thiết kế sư năng lực bình thường’ như tôi nói sao?”

Tần Họa cứng họng: “Chuyện đó tôi chẳng phải đã xin lỗi anh rồi sao?”

“Tôi không bảo em chưa xin lỗi, tôi chỉ hỏi, lời tôi nói có đúng không?”

Tần Họa mím môi, không thốt nên lời.

Giang Cảnh Sơ ngừng lại vài giây, tiếp tục:.“Đó là lý do thứ nhất. Thứ hai, tôi nghiêm túc đến tìm em bàn chuyện hợp tác, em mặt chưa lộ, một câu từ chối thẳng thừng. Như vậy, chẳng phải gọi là ‘tiêu cực, thờ ơ với khách hàng’ sao?”

Loading...