SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 36: Đồng ý hợp tác
Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:48:32
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/706qrPyEa2
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Hoạ vốn mang theo một bụng tức giận, định tìm Giang Cảnh Sơ để hỏi cho ra lẽ.
Không ngờ chỉ đôi ba câu của anh ta đã khiến cô cảm thấy mình giống như đang vô lý gây sự.
Ngón tay cầm điện thoại của cô siết chặt lại.
“Anh nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng chỉ đang tìm một cái cớ nghe cho đường hoàng để báo thù riêng mà thôi.”
Giang Cảnh Sơ khẽ bật cười không tiếng động: “Tổ trưởng Tần, tôi nghĩ với tư cách là khách hàng của YJ cũng như một người tiêu dùng bình thường, tôi có quyền chia sẻ những gì tôi đã trải qua, những gì tôi cảm nhận được trên mạng xã hội cá nhân của mình đúng chứ?”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tần Hoạ đã bị Giang Cảnh Sơ liên tục chất vấn đến ba lần.
Cô từng thấy nhiều mặt của Giang Cảnh Sơ ngang ngược, ngông cuồng, bá đạo, cũng từng thấy anh ta bám người đến đáng ghét.
Nhưng hiếm khi thấy anh ta chẳng cần ra tay, chỉ bằng vài câu nói mà đã khiến người khác rơi vào thế yếu không lối thoát như lúc này.
Trong lòng vừa bực bội, lần này cô mới thực sự đem hình tượng “người thừa kế sắt đá, quyết đoán, thủ đoạn” của Tập đoàn Giang Thị mà thế gian đồn đại, gắn trọn vẹn vào con người Giang Cảnh Sơ mà cô từng quen.
Từ chỗ có lý thành vô lý, giọng điệu của Tần Hoạ cũng không còn hùng hổ như ban nãy nữa:
“Tôi không tin khi anh đăng bài đó lên lại không nghĩ đến việc YJ sẽ gặp phải chấn động lớn cỡ nào chỉ vì một lần bộc phát của anh.”
Giang Cảnh Sơ đáp lời không chút giấu giếm: “Tôi tất nhiên đã nghĩ đến. Nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi?”
Tần Hoạ ghét cay ghét đắng cái kiểu dùng quyền thế ép người của anh ta, nhưng lại chẳng làm gì được, nghiến răng gọi tên anh: “Giang Cảnh Sơ!”
Giang Cảnh Sơ nhướng nhẹ đôi mày, khoé môi cong lên thành một đường cong lạnh nhạt: “YJ gặp nạn, chẳng qua tổ trưởng Tần chỉ là một quản lý bình thường, cùng lắm thì lại tìm công ty thiết kế khác để làm, cần gì phải tức giận đến thế.”
Tần Hoạ không biết Giang Cảnh Sơ đã sớm biết chủ của YJ chính là Ôn Lễ.
Cô chỉ định viện một lý do qua loa:.“YJ với tôi có ý nghĩa rất quan trọng, tôi không thể tuỳ tiện rời bỏ nó được.”
“Rất quan trọng sao?”
Giọng Giang Cảnh Sơ bỗng trở nên lạnh lùng đến rợn người. Cao Phỉ đứng bên cạnh theo phản xạ lùi lại một bước, sợ bị khí lạnh toát ra từ người anh làm cho đông cứng.
“Vậy à, nhưng xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm. Cứ để YJ tự lo số phận của mình đi.”
Giọng điệu của anh rõ ràng là muốn cúp máy, Tần Hoạ hoảng hốt kêu lên: “Chờ đã!”
Ngón tay Giang Cảnh Sơ đang đặt lên nút đỏ ngừng lại, chỉ nghe thấy giọng người phụ nữ bên kia hít sâu một hơi, cất lời:
“Vậy anh nói đi, rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu buông tha cho YJ?”
Quả nhiên vẫn là thoả hiệp vì Ôn Lễ.
Giang Cảnh Sơ nhất thời không biết mình nên vui mừng hay tức giận.
Cảm xúc trái ngược đan xen không ngừng trong đầu anh như muốn vắt nát cả suy nghĩ.
Phải một lúc lâu sau, anh mới dằn lại được cảm xúc trong lòng.
“Phải làm gì, chắc trong lòng tổ trưởng Tần cũng đã rõ. Tôi, Giang Cảnh Sơ, chờ tin tốt từ em.”
Tần Hoạ biết anh đang ép cô phải quay về.
Sau khi dứt cuộc gọi, cô lập tức đặt chuyến bay sớm nhất để quay về nước.
Lúc này, Y Y vẫn đang ở phòng khách thu dọn “hành lý nhỏ” của mình. Tần Hoạ đã hứa với con bé, ngày mai sẽ đưa nó đi dã ngoại ở công viên gần nhà.
Nhìn Y Y cứ chạy tới chạy lui, lúc thì muốn mang thứ này, lúc lại quên mang thứ kia, trong lòng Tần Hoạ nghẹn lại, khó mà mở lời.
Cô đứng lặng hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng bước đến bên con.
“Y Y à, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Y Y đang cầm một con búp bê nhỏ nhét vào túi, nghe vậy bèn quay đầu lại, đôi mắt to tròn đen láy nhìn thẳng vào Tần Hoạ.
“Mami lại sắp đi rồi phải không?”
Tần Hoạ không ngờ Y Y lại nhạy cảm đến vậy, khựng lại một lát rồi đưa tay xoa mái tóc mềm mại của con.
“Sao Y Y thông minh thế? Nói trúng rồi.”
Ánh sáng trong mắt Y Y như lập tức vụt tắt.
Con bé cúi đầu, khẽ cắn môi, dáng vẻ tội nghiệp khiến vành mắt Tần Hoạ cũng bắt đầu nóng lên.
“Xin lỗi Y Y nhé, mẹ cũng không muốn đi vội thế này đâu nhưng công việc của mẹ gặp chút rắc rối, mẹ phải quay về giải quyết.”
Tần Hoạ nghĩ rằng Y Y sẽ khóc, sẽ nài nỉ cô đừng đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-36-dong-y-hop-tac.html.]
Thế nhưng con bé chỉ để nước mắt lăn tăn nơi khoé mắt, không rơi xuống: “Nếu bây giờ mami về sớm thì lần sau có thể đến đón con sớm hơn không?”
Ngực Tần Hoạ như bị ai bóp nghẹt, nghèn nghẹn, cô khẽ gật đầu: “Mẹ nhất định sẽ về đón Y Y sớm.”
Tối hôm đó, Tần Hoạ liền lên máy bay về nước.
Trước khi lên máy bay, cô gửi cho Ôn Lễ một tin nhắn, nói đại khái là có việc gấp nên phải về sớm.
Sau đó, cô cũng gửi cho Giang Cảnh Sơ một bức ảnh chụp vé máy bay, kèm theo một dòng chữ: [Đợi tôi về nước, chúng ta lập tức bàn chuyện hợp tác. Mong anh cũng giữ lời hứa như đã nói.]
Tin nhắn vừa gửi đi, cô lập tức tắt nguồn điện thoại, không đợi ai trả lời.
Ngồi một mình trên máy bay, Tần Hoạ cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cô không hiểu vì sao Giang Cảnh Sơ vẫn cứ dây dưa với cô mãi không dứt.
Cô chỉ cảm thấy, càng chống cự, mọi chuyện lại càng phát triển theo hướng không thể kiểm soát được.
Giang Cảnh Sơ vốn ngủ rất nông, nghe thấy tiếng “ting” của tin nhắn, như có linh cảm gì đó, đưa tay cầm điện thoại lên.
Quả nhiên, là tin nhắn của Tần Hoạ.
Thấy bức ảnh chụp vé máy bay, nghĩ đến việc lúc này cô đã đang trên đường trở về, cả người Giang Cảnh Sơ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc đó mới chỉ hơn năm giờ sáng.
Anh hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đứng dậy với lấy bao thuốc rồi đi ra ban công.
“Xoạch” một tiếng bật lửa vang lên, ánh lửa đỏ rực theo hơi thuốc được rít sâu mà nhanh chóng bùng lên rồi dần dần mờ đi trong làn gió lạnh buổi sớm.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Giang Cảnh Sơ ngửa đầu nhả ra một vòng khói trắng, anh tựa lưng vào ban công, đầu gối trái hơi gập lại, hai khuỷu tay thả lỏng dựa trên lan can, dáng vẻ toát lên vẻ cô đơn khó nói thành lời.
Anh chợt nhớ đến Ôn Lễ.
Người đàn ông nhìn qua thì ôn hòa, nho nhã ấy.
Năm đó chính Giang Cảnh Sơ là người đưa anh ta đến bên cạnh Tần Hoạ.
Tần Hoạ học thiết kế nội thất, khi ấy đang cần tìm một công ty để thực tập.
Tìm một thời gian dài, vẫn chưa có nơi nào thật sự ưng ý.
Giang Cảnh Sơ xót cô, không muốn cô phải vất vả chạy khắp nơi nên chủ động đề nghị sắp xếp cho cô một công việc..Nhưng Tần Hoạ lập tức từ chối, hai người vì chuyện này mà còn tranh cãi đôi ba câu.
Giang Cảnh Sơ cảm thấy cô vừa cố chấp vừa bướng bỉnh nhưng lại chẳng làm gì được cô.
Thế nên chỉ có thể nghĩ cách âm thầm giúp đỡ.
Thông qua bạn bè giới thiệu, Giang Cảnh Sơ quen biết được Ôn Lễ. Khi đó Ôn Lễ mới bắt đầu khởi nghiệp, có năng lực, có đầu óc, chỉ là thiếu cơ hội và nguồn vốn.
Giang Cảnh Sơ biết được, không chút do dự rót một khoản tiền vào công ty của Ôn Lễ, điều kiện duy nhất là để Ôn Lễ chủ động tuyển dụng Tần Hoạ, sắp xếp cho cô thực tập ở công ty mình.
Giang Cảnh Sơ đến giờ vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc Tần Hoạ nhận được cuộc gọi hẹn phỏng vấn của Ôn Lễ, cô vui đến mức ôm chầm lấy anh xoay một vòng.
Khuôn mặt tuổi trẻ rạng rỡ ánh lên sắc hồng vì phấn khích, cô ngẩng đầu cười nói với anh:.“Anh Cảnh Sơ, em giỏi quá đúng không? Cuối cùng em cũng tự mình tìm được công việc thực tập đầu tiên rồi!”
Sau này, trong những đêm mộng mị tỉnh lại, Giang Cảnh Sơ thường hay nghĩ: Nếu sớm biết sau này Tần Hoạ và Ôn Lễ sẽ ngày càng gần gũi, sinh tình từ lúc nào không hay thì năm đó anh thà rằng cùng cô cãi nhau một trận, cũng tuyệt đối sẽ không ngu ngốc mà tự tay sắp xếp để hai người gặp nhau.
Chỉ tiếc rằng đó cũng chỉ là “nếu như sớm biết”.
Những điều nên xảy ra, cuối cùng vẫn xảy ra.
Lần trước Tần Hoạ về nước, Giang Cảnh Sơ cứ tưởng rằng cô đã chia tay với Ôn Lễ rồi, chắc chắn cũng không còn liên hệ gì nữa.
Ngờ đâu, hai người vẫn còn làm việc cùng một công ty.
Sếp và nhân viên, người tài gặp gỡ người hiểu mình.
Thật là một mối quan hệ đầy ẩn ý và kịch tính.
Giang Cảnh Sơ hút xong điếu thuốc cuối cùng, dập tàn vào gạt tàn bên cạnh, lòng lại không ngừng dằn vặt trong suy nghĩ. Cũng là người cũ, vậy mà Ôn Lễ gặp chuyện, Tần Hoạ vừa lo lắng vừa âm thầm hy sinh mọi thứ vì hắn ta. Còn đến lượt anh thì sao? Lại lạnh nhạt, thậm chí còn phải cúi mình mà cầu cô đừng rời đi.
Lịch trình hôm nay của Giang Cảnh Sơ kín đặc.
Trên đường đến công ty, anh chống khuỷu tay lên bệ cửa xe, tay kia khẽ day huyệt thái dương, nghe Cao Phỉ báo cáo: “Ngoài những việc vừa nãy tôi đã nói, quan trọng nhất là tối nay là tiệc thọ sáu mươi của tổng giám đốc Kỷ. Anh là con rể tương lai, chắc chắn phải đích thân đến chúc thọ.”
Giang Cảnh Sơ khẽ “ừ” một tiếng: “Lễ vật chuẩn bị xong chưa?”
Cao Phi gật đầu: “Đã chuẩn bị từ sớm rồi. Còn nữa…”
Động tác day trán của Giang Cảnh Sơ hơi khựng lại, khó chịu liếc Cao Phỉ một cái: “Cái tật ấp a ấp úng này cậu có từ khi nào vậy?”
Cao Phi nuốt nước bọt: “Còn nữa là… Viên phu nhân trước đó có gọi điện đến, dặn tôi nhắc anh, hôm nay chủ tịch Giang, tức là ba anh cũng sẽ đến dự tiệc. Có khả năng sẽ chính thức định ngày cưới của ngài và tiểu thư Kỷ.”