SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 37: Sinh thần của cha Kỷ
Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:53:51
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi nghe xong lời của Cao Phỉ, sắc mặt của Giang Cảnh Sơ quả nhiên trầm xuống ngay tức khắc.
Vừa đến công ty, anh liền đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.
Lúc ấy Giang Thừa Vọng đang xem xét văn kiện, ngẩng đầu liếc nhìn Giang Cảnh Sơ: “Vào mà không gõ cửa, ai dạy con phép tắc đó hả?”
Giang Cảnh Sơ chỉ “ừm” một tiếng, rồi tùy tiện ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc, tiện tay cầm lấy một món đồ trang trí là ống đựng thuốc hít trên bàn mà nghịch ngợm.
“Không ai dạy nên không có phép tắc.”
Giang Thừa Vọng hiểu rõ hàm ý trong lời của Giang Cảnh Sơ.
Sau khi ông và Viên Mai kết hôn, quan hệ vợ chồng luôn căng thẳng. Hai người sống ly thân thời gian dài, Giang Cảnh Sơ từ nhỏ đã sống với ông bà nội, cả hai chẳng mấy khi quan tâm tới con.
Đến khi Giang Cảnh Sơ học cấp hai, Giang Thừa Vọng và Viên Mai ly hôn theo thỏa thuận, Viên Mai rời thành phố, ông cũng tái hôn. Từ đó, Giang Cảnh Sơ thật sự trở thành một đứa trẻ không ai thương, không ai quản.
Bề ngoài Giang Cảnh Sơ trông có vẻ bất cần, chẳng bận tâm điều gì nhưng sâu trong lòng, anh mang đầy oán trách với cả cha lẫn mẹ.
Giang Thừa Vọng cũng không dây dưa theo lời anh.
Ông đặt bút xuống, đan tay đặt lên mặt bàn: “Không việc gì mà lên điện Phật, nói đi, tìm ba có chuyện gì?”
Giang Cảnh Sơ vẫn nghịch món đồ trang trí trong tay: “Nghe nói tối nay ba cũng sẽ đến tiệc sinh nhật của ông Kỷ?”
Giang Thừa Vọng gật đầu: “Là nhiệm vụ mẹ con giao cho ba, bảo hôm nay đến bàn với nhà họ Kỷ chuyện hôn sự của con với Tĩnh Nhã.”
Giang Cảnh Sơ không ngẩng đầu, không mở mắt: “Hiện tại con không muốn kết hôn. Nếu hai người cứ tự tiện quyết định, đến lúc đó không có chú rể thì đừng trách con không nhắc trước.”
“Con nói cái gì vậy hả!”
Giang Thừa Vọng nhíu mày không vui, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén: “Không muốn kết hôn thì khi trước đính hôn làm gì, chẳng phải chỉ tổ làm lỡ dở Tĩnh Nhã sao?”
Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ cười lạnh, đặt lại món đồ trang trí về chỗ cũ, chỉnh lại vị trí ngay ngắn. Lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt đối diện trực tiếp với Giang Thừa Vọng.
“Nếu chủ tịch Giang nói vậy thì không khỏi quá thiếu công bằng. Khi mẹ bắt con phải đính hôn, ba cũng có mặt tại đó. Lời nguyên văn của mẹ, ba quên rồi à? Để con nhắc lại nhé.”
Khi ấy Viên Mai nói: “Tiểu Sơ à, đính hôn không có nghĩa là kết hôn, chỉ là một hình thức thôi. Khi nào con thật sự muốn kết hôn thì tự con quyết định, chúng ta tuyệt đối không can thiệp.”
Giang Cảnh Sơ biết Giang Thừa Vọng không thể nào quên được, cười khẩy một tiếng: “Sao hả, lúc trước vợ chồng không chung lòng, không nói được với nhau một câu tử tế. Giờ ly hôn rồi, lại muốn cùng nhau tái diễn chiêu cũ với con à?”
Giang Thừa Vọng bị Giang Cảnh Sơ nói đến nỗi nghẹn lời, chỉ tay vào anh mà run rẩy tức giận: “Giang Cảnh Sơ! Con chú ý thái độ khi nói chuyện với ba đi!”
Dù khẩu khí lười biếng, nhưng khí thế của Giang Cảnh Sơ lại không hề kém cạnh: “Muốn con lễ phép thì trước hết ba cũng nên làm việc cho đàng hoàng đã. Chuyện tối nay, ai cũng đừng mong nhắc tới hôn sự. Nếu không, con sẵn sàng làm cho cả nhà họ Giang và nhà họ Kỷ mất mặt trước bàn dân thiên hạ!”
“Con dám!”
Giang Thừa Vọng tức đến cực điểm, đập mạnh tay xuống bàn: “Giang Cảnh Sơ, con đúng là cánh đã cứng cáp, đến cả cha cũng dám uy hiếp. Chẳng trách mẹ con lo sợ, lần trước vì một người phụ nữ mà con khiến cả Bắc Thành đảo lộn, bà ấy sợ con sẽ lại làm loạn. Bây giờ xem ra, nỗi lo ấy không phải không có lý. Nói thật cho ba biết đi, con không muốn cưới Tĩnh Nhã có phải là vì người phụ nữ đó không?”
Giang Cảnh Sơ không ngờ Viên Mai lại cố chấp đến vậy. Đã mềm có, răn đe có, giờ còn tính toán cả đến Giang Thừa Vọng.
Bà thật sự cho rằng, sau khi bỏ mặc con trai suốt mười mấy hai mươi năm, bây giờ quay về vẫn có thể lấy thân phận người mẹ ra can thiệp vào cuộc đời anh?
Giang Cảnh Sơ tức đến bật cười: “Ba đừng quan tâm là vì ai. Dù thế nào thì con cũng chưa muốn cưới. Nếu ai còn ép con thêm bước nữa, con sẽ lập tức tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Kỷ Tĩnh Nhã!”
Dứt lời, anh xoay người rời đi.
Giang Thừa Vọng tức giận đến nỗi không chịu nổi, tiện tay ném xấp tài liệu trên bàn về phía anh.
Nhưng không hề chạm được đến một mảnh áo của Giang Cảnh Sơ, tài liệu bay tán loạn rơi xuống thảm.
…
Trong khi đó, bên nhà họ Kỷ lại là khung cảnh rộn ràng náo nhiệt, đầy niềm vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-37-sinh-than-cua-cha-ky.html.]
Kỷ Tĩnh Nhã ngồi trước gương trang điểm trong phòng thay đồ, xung quanh là mấy chuyên viên trang điểm đang tất bật chỉnh sửa cho cô.
Khi mọi thứ hoàn tất, cô nhìn vào hình ảnh mình trong gương.
Một chiếc váy dạ hội màu champagne cổ chữ V, phần n.g.ự.c đính đầy những viên đá nhỏ lấp lánh, vòng eo bó sát tôn dáng, tà váy đuôi cá kinh điển khiến cô trông như phát sáng, thật sự giống nàng tiên cá bước ra từ đại dương.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Kỷ Tĩnh Nhã khẽ chu môi, quay sang nhìn mẹ: “Mẹ, con ăn mặc thế này có phải hơi lộng lẫy quá không? Hôm nay là sinh nhật của ba, ba mới là nhân vật chính mà.”
Mẹ cô càng nhìn con gái càng hài lòng: “Lộng lẫy gì mà lộng lẫy? Mẹ với ba chỉ có mình con là con gái, chẳng lẽ không nên cho con thật xinh đẹp? Hơn nữa, tối nay nhà họ Giang có thể sẽ bàn chuyện hôn sự giữa con và Cảnh Sơ với ba con. Nói con là nhân vật chính cũng đâu có gì sai.”
Kỷ Tĩnh Nhã thở dài một hơi: “Chuyện này vẫn chưa chắc chắn mà, Cảnh Sơ còn chưa từng nhắc đến với con lần nào.”
“Một phần là vì muốn tạo bất ngờ cho con đấy.” Mẹ cô nói như lẽ đương nhiên: “Tin này là do mẹ chồng tương lai của con đích thân nói với mẹ, làm sao mà giả được?”
“Nhưng mà...”
“Nhưng nhị gì chứ!”
Kỷ Tĩnh Nhã còn chưa nói hết câu đã bị mẹ đẩy ra khỏi phòng thay đồ: “Mau ra ngoài thôi, ba con đợi lâu rồi.”
Là một tiểu thư danh giá nổi bật bậc nhất Bắc Thành, Kỷ Tĩnh Nhã vốn đã mang sẵn khí chất ngời ngời: Xinh đẹp, học thức, gia thế hiển hách. Nhưng thường ngày cô bận rộn công việc, rất hiếm khi xuất hiện ở các buổi tiệc xã giao. Vì thế khi hôm nay cô vừa xuất hiện, lập tức khiến không ít người kinh ngạc, thán phục.
Rất nhanh, nhiều người xúm lại chào hỏi, tâng bốc hai mẹ con cô.
Kỷ Tĩnh Nhã chỉ nhàn nhạt đáp lại đôi câu, bởi đa phần những lời kia đều xoay quanh chuyện cô và Giang Cảnh Sơ sắp định ngày lành.
Cô không hứng thú với những cuộc xã giao gượng ép này, môi cười nhạt, tai lắng nghe nhưng ánh mắt lại mơ hồ đảo về phía cổng lớn như đang đợi ai đó.
Giang Cảnh Sơ vừa bước vào, ánh mắt cô đã lập tức bắt gặp anh.
Hôm nay anh ăn mặc đặc biệt chỉnh tề, trên người là bộ vest đặt may cao cấp, tóc tai cũng được chải chuốt chỉn chu. Dáng người cao lớn, sải bước vững vàng, khí chất tự nhiên mà toả sáng – loại người mà dù xuất hiện ở đâu cũng luôn là tiêu điểm giữa đám đông.
Sau lưng Kỷ Tĩnh Nhã, vài tiểu thư con nhà quyền quý cố nén giọng xuýt xoa đầy ngưỡng mộ: “Trời ơi, Thái tử gia hôm nay đẹp trai đến mức khiến người ta muốn rụng tim.”
“Đúng đó! Trước đây chỉ thấy ảnh anh ấy trên mấy tờ báo tài chính thôi đã thấy rất đẹp trai rồi, hôm nay nhìn tận mắt còn đẹp hơn mấy lần.”
“Đúng là tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn…”
“Thôi tỉnh lại đi! Dù có đẹp trai đến đâu thì cũng đã có chủ rồi. Nếu không có gia thế hơn nhà Kỷ Tĩnh Nhã thì đừng mơ đến Giang thiếu gia nữa.”
Lúc này, Giang Cảnh Sơ đã bước đến trước mặt ba Kỷ.
Anh dừng chân, đứng thẳng người, phong thái trầm ổn. Dù đối diện là vị thương nhân lão luyện dày dạn trên thương trường như ba Kỷ thì khí thế của anh vẫn không hề kém cạnh.
Anh đưa tay nhận lấy quà từ tay Cao Phỉ, cung kính dâng lên rồi khéo léo nói vài câu chúc thọ.
Vẻ hài lòng hiện rõ trên mặt ba Kỷ. Ông vỗ vai Giang Cảnh Sơ đầy thân thiết, trong mắt người ngoài, cảnh tượng ấy chẳng khác gì mối quan hệ thông gia hài hòa, thân thiết.
Mọi người đều tin rằng hôn ước giữa Kỷ Tĩnh Nhã và Giang Cảnh Sơ là kết quả từ một cuộc liên hôn thương mại hoàn hảo.
Nhưng chỉ riêng Kỷ Tĩnh Nhã hiểu rõ không phải vậy.
Ban đầu họ chỉ là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân. Cô từng giúp anh xoa dịu bóng hình người con gái khắc sâu trong lòng.
Sau đó, qua bao tình cờ, họ cùng nhau đạt được một thỏa thuận ngầm làm lá chắn cho những cuộc xem mắt, hôn nhân sắp đặt mà mỗi người đều chán ghét.
Giang Cảnh Sơ vẫn luôn coi mối quan hệ này là một cuộc hợp tác.
Nhưng Kỷ Tĩnh Nhã lại dần phát hiện, chính mình đã từng bước, từng bước rơi vào cảm xúc, thậm chí còn không hay biết mình từ lúc nào đã nhập tâm quá sâu vào vai trò “vị hôn thê” của anh.
Ý nghĩ còn chưa dứt, ánh mắt cô lại lần nữa giao nhau với ánh mắt của Giang Cảnh Sơ xuyên qua đám đông.
Anh khẽ gật đầu với cô, định bước đến gần.
Nhưng đúng lúc đó, Cao Phi nhận được một cuộc điện thoại, bước đến bên anh, ghé tai thấp giọng nói: “Giang tổng, cô Tần Họa vừa gọi đến, nói cô ấy vừa đáp máy bay, hỏi anh bây giờ có tiện gặp mặt không.”