SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 38: Hóa ra là cô ấy

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:53:55
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong những buổi tiệc xã giao như thế này, nếu là bất cứ ai khác gọi điện đến, Cao Phỉ đều có thể dứt khoát thay mặt Giang Cảnh Sơ từ chối. Nhưng chỉ cần liên quan đến người phụ nữ tên Tần Họa thì không thể.

Vài lần trước vì xử lý chuyện của cô ta không khéo, bị Giang Cảnh Sơ phạt thê thảm, đến giờ Cao Phỉ vẫn còn ám ảnh trong lòng.

Nghe Cao Phỉ báo lại, ánh mắt Giang Cảnh Sơ mới từ từ rút khỏi dáng hình Kỷ Tĩnh Nhã.

Anh đương nhiên hiểu rõ, Tần Họa gấp gáp muốn gặp anh là vì chuyện gì.

Khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười mang theo chút giễu cợt, anh nghiêng đầu dặn Cao Phi: “Gửi địa chỉ chỗ này cho cô ấy, bảo đợi ở sảnh lớn.”

Dứt lời, anh rút từ khay phục vụ ra một ly rượu vang, thong thả nhấp một ngụm.

Không biết từ lúc nào, Kỷ Tĩnh Nhã đã bước đến bên cạnh anh, mang theo một hương thơm thanh nhã.

Giang Cảnh Sơ rất quen thuộc với mùi hương này, mỗi lần được Kỷ Tĩnh Nhã thôi miên vào giấc ngủ, trong hơi thở anh đều vương vấn mùi hương này.

“Anh về lại Bắc Thành khi nào thế?”

Giang Cảnh Sơ thoáng sững người.

Kỷ Tĩnh Nhã khẽ cong môi cười: “Trợ lý Cao chẳng phải nói mấy hôm trước anh đi công tác ngoại thành sao?”

Đến lúc này Giang Cảnh Sơ mới chậm rãi hiểu ra, có lẽ là mấy ngày tâm trạng anh sa sút, chẳng muốn bắt máy của bất kỳ ai.

Cao Phỉ vì muốn tránh né Kỷ Tĩnh Nhã nên tùy tiện tìm cớ.

Ánh mắt Kỷ Tĩnh Nhã nhìn anh, cũng phần nào đoán ra sự thật.

Cô bật cười: “Xem ra trợ lý Cao giỏi che chắn cho anh đấy.”

Giang Cảnh Sơ khẽ cười, thu lại ánh mắt: “Cậu ta luôn thích tự cho mình thông minh.”

Lúc ấy, Cao Phỉ đang ở khu tráng miệng tìm chút đồ ăn. Nghĩ đến việc Giang tổng cả ngày chưa ăn gì, cậu còn định mang chút bánh ngọt đến cho anh. Nào ngờ ở bên kia, vị Boss mà cậu tận tụy phục vụ lại nói xấu cậu không chút nể mặt.

Oan quá là oan! Cao Phỉ nào biết gì nhiều về mối quan hệ thật sự giữa Kỷ Tĩnh Nhã và Giang Cảnh Sơ, chỉ biết ông chủ vì người phụ nữ khác mà buồn bã, tất nhiên cậu sẽ tìm cách che giấu.

Kỷ Tĩnh Nhã nheo mắt nhìn Giang Cảnh Sơ, nghi hoặc: “Anh không nói gì với trợ lý Cao về chuyện giữa chúng ta sao?”

Giang Cảnh Sơ nhấp một ngụm rượu, giọng nhẹ tênh: “Chuyện như vậy, càng ít người biết, nhìn càng giống thật.”

Kỷ Tĩnh Nhã gật đầu, trong lòng bỗng nhen nhóm một tia hy vọng mơ hồ. Không ai biết cũng tốt, biết đâu một ngày nào đó vở kịch này sẽ thành thật.

Nghĩ đến đây, cô thấp giọng hỏi thử: “Nghe nói tối nay bác trai cũng sẽ đến?”

Giang Cảnh Sơ hơi nhướng mày: “Vốn dĩ là định đến, nhưng trước giờ xuất phát thì dự án ở Nam Thành xảy ra trục trặc, cần ông ấy đích thân xử lý. Ba anh vừa rồi cũng đã gọi điện xin lỗi bác trai rồi.”

Sự thật thì nào có chuyện trùng hợp đến thế.

Chỉ là Giang Thừa Vọng sau khi cân nhắc lợi hại, mới quyết định không đến.

Ông biết rõ Viên Mai đã sớm ngầm bàn bạc chuyện cưới hỏi với nhà họ Kỷ. Nếu ông thực sự xuất hiện, tất yếu sẽ bị lôi vào cuộc nói chuyện về ngày cưới của hai đứa trẻ.

Thế nhưng Giang Cảnh Sơ lại kiên quyết phản đối chuyện này, mà Giang Thừa Vọng thì lo rằng con trai mình sẽ làm ra chuyện khiến cả hai bên gia đình không thể nhìn mặt nhau. Thế nên, ông đành dùng kế hoãn binh, tránh mặt cho xong chuyện hôm nay.

Kỷ Tĩnh Nhã khẽ “ồ” một tiếng, ánh mắt thoáng xẹt qua chút mất mát.

“Bác trai công việc bận rộn, em hiểu mà.”

Đúng lúc ấy, vài doanh nhân có tiếng trong giới bước đến, nâng ly mời rượu Giang Cảnh Sơ. Kỷ Tĩnh Nhã giữ lễ độ, dùng thân phận vị hôn thê của anh để giao tiếp cùng bọn họ.

Chờ đến khi mọi người bàn về thời cuộc, cô âm thầm lùi bước rời đi.

Còn bên kia, Tần Họa sau khi nhận được vị trí từ Cao Phỉ, liền vào nhà vệ sinh chỉnh sửa sơ qua rồi bắt taxi đến nơi.

Trên xe, cô mở điện thoại lướt xem trang cá nhân của Giang Cảnh Sơ.

Dòng trạng thái kia vẫn nằm chễm chệ trên đầu trang, lượng chia sẻ tiếp tục tăng chóng mặt.

Cô vừa định gọi cho Phương Dĩ Sâm để hỏi về tình hình công ty thì điện thoại của Ôn Lễ đã gọi tới trước.

Tần Họa vừa “alo” một tiếng, giọng nói trầm thấp của Ôn Lễ liền vang lên từ đầu dây bên kia, rõ ràng đang cố nén tức giận: “Ai cho em quay về?”

Tần Họa cười nhạt, giọng pha chút tùy ý: “Xin lỗi anh nhé, có một công trình của khách hàng gặp chút vấn đề, em phải về xem sao.”

Ôn Lễ im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “Tần Họa, anh không phải Giang Cảnh Sơ, người dễ bị em đánh lừa bằng vài câu nói dối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-38-hoa-ra-la-co-ay.html.]

Tần Họa nghẹn lời, đành dứt khoát thừa nhận: “Lần này YJ vô cớ bị kéo vào cuộc, em là nguyên nhân chính, em phải về xử lý.”

Hơi thở bên kia nặng nề hẳn: “Em có thể đừng tự ôm hết mọi lỗi lầm vào mình không? Hơn nữa, Tần Họa, em không tin vào năng lực của anh à? Không tin anh có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện sao?”

Tần Hoạ không phải không tin vào năng lực của Ôn Lễ, mà là cô càng tin vào thế lực che trời của Giang Cảnh Sơ ở Bắc Thành.

“Ôn Lễ, anh cần gì phải phức tạp hoá vấn đề. Chẳng phải chỉ là thiết kế nhà cho anh ta sao? Dù sao đó cũng là công việc của em mà.”

Ôn Lễ hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong giọng nói: “Làm sao mà giống nhau được? Giang Cảnh Sơ ‘mượn rượu tiêu sầu’, em không sợ…”

“Sợ gì chứ?”

Tần Hoạ ngắt lời, hỏi lại anh: “Anh đừng nói với em là anh cho rằng anh ấy còn có ý gì với em đấy nhé?”

Tần Hoạ bật cười, không chờ Ôn Lễ trả lời, cố ý tỏ ra nhẹ nhàng: “Không đâu, vị hôn thê của anh ấy em cũng từng gặp rồi. Dù là nhan sắc hay gia thế, đều hơn em cả mấy bậc.”

Ôn Lễ muốn nói, nếu như Giang Cảnh Sơ chọn phụ nữ chỉ dựa vào ngoại hình và gia thế thì năm xưa ngay từ đầu đã chẳng chọn yêu cô, nhưng lời đến miệng lại đổi hướng: “Tần Hoạ, đừng tự hạ thấp bản thân. Em không hề thua kém bất cứ ai cả. Cái tốt của em, người hiểu được thì tự nhiên sẽ trân trọng.”

Ví dụ như anh và có lẽ là Giang Cảnh Sơ.

Tần Hoạ cúi mắt, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười gượng.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Anh yên tâm đi, Giang Cảnh Sơ dây dưa với em, chẳng qua là vì vẫn còn chưa nuốt trôi cơn giận năm xưa em phản bội anh ấy. Chờ đến khi anh ấy trút giận đủ rồi, e là nhìn thấy em cũng thấy chướng mắt.”

Ôn Lễ đưa tay bóp trán, nghĩ đến việc Tần Hoạ đã về nước, lại còn là vì anh, nên cũng không muốn nói gì thêm, chỉ thở dài: “Hy vọng là vậy.”

Sau khi đến khách sạn, Tần Hoạ gửi một tin nhắn cho Giang Cảnh Sơ, rồi lặng lẽ ngồi chờ ở đại sảnh.

Đúng lúc đó, Kỷ Tĩnh Nhã đi ra ngoài hít thở không khí, liền nhìn thấy cô.

Tuy từng gặp Tần Hoạ vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên Kỷ Tĩnh Nhã quan sát kỹ cô như thế.

Quả thực là một gương mặt đủ khiến người ta rung động. Làn da trắng hồng, ngũ quan thanh tú, ánh mắt lạnh nhạt mà thấu suốt, từng nét đều tinh tế như bước ra từ trong tranh.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu gặp Tần Hoạ, đã bị nhan sắc của cô làm cho kinh diễm.

Không ngờ một người có thể thiết kế ra những bản vẽ xuất sắc đến thế, lại mang diện mạo khiến người ta không thể rời mắt.

Tính cách của cô lạnh nhạt nhưng không xa cách, luôn giữ khoảng cách vừa đủ với khách hàng, hoàn toàn trái ngược với kiểu lấy lòng, nịnh nọt như Tống Á Lệ.

Ban đầu, trong lòng Kỷ Tĩnh Nhã vốn cũng nghiêng về việc chọn Tần Hoạ làm người thiết kế. Chỉ tiếc lần đầu ra mắt bản thiết kế, quan điểm của cô lại đi ngược với ý của Giang Cảnh Sơ.

Kỷ Tĩnh Nhã khi ấy không thể hiểu được, rõ ràng là vấn đề hoàn toàn có thể thương lượng, tại sao Giang Cảnh Sơ lại nổi giận đến thế, thậm chí không tiếc làm mất mặt Tần Hoạ ngay trong cuộc họp.

Cho đến lần sau, khi đến YJ ký hợp đồng, cô mới nhận ra có điều gì đó bất thường.

Từ tâm trạng vui vẻ của Giang Cảnh Sơ khi bước vào công ty, đến sự mất kiểm soát sau đó nguyên nhân chỉ là vì Tống Á Lệ nhắc đến chuyện cô thiết kế tên Tần quay lại Anh.

Có những chuyện, một khi đã manh nha nghi ngờ, liền giống như chiếc áo len bị tuột chỉ cứ theo sợi đầu tiên mà kéo, sẽ lộ ra ngày càng nhiều điều.

Ví dụ như, mỗi lần Giang Cảnh Sơ nhìn thấy Tần Hoạ đều thất thần.

Ví dụ như một nhà thiết kế nhỏ bé như Tần Hoạ mà dám ngang nhiên tranh cãi với thiếu gia nhà họ Giang.

Ví dụ như, theo lời Tống Á Lệ, sau khi chọc giận Giang Cảnh Sơ, Tần Hoạ vẫn được anh tin tưởng giao việc thiết kế căn nhà của hai người là bởi vì cô ấy đã đích thân đến tận khách sạn nghỉ dưỡng ở Dương Minh Sơn để xin lỗi. Mà ngày hôm đó, chính là hôm Bắc Thành có mưa sao băng.

Lịch trình của Giang Cảnh Sơ kín đáo đến mức chính vị hôn thê trên danh nghĩa là cô cũng không thể nắm bắt toàn bộ, vậy Tần Hoạ làm sao biết?

Trừ phi, chính anh là người đã chủ động để cô biết được.

Kỷ Tĩnh Nhã chợt nhớ lại hôm đó, cô đã từng hỏi anh có xem mưa sao băng không.

Giang Cảnh Sơ trả lời: Có.

Giờ nghĩ lại có lẽ là cùng ngắm với Tần Hoạ.

Kỷ Tĩnh Nhã là người rất tinh tế. Nếu như trước đây chưa từng nghi ngờ thì còn đỡ, nhưng giờ, khi tất cả mọi manh mối xâu chuỗi lại với nhau, cô không thể không nghi hoặc:

Tần Hoạ có lẽ chính là người phụ nữ mà Giang Cảnh Sơ vừa yêu, vừa hận.

Tần Hoạ đang nhìn vào điện thoại, nhưng luôn có cảm giác có ánh mắt nào đó mơ hồ hướng về phía mình.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tĩnh Nhã.

“Tổ trưởng Tần.”

Kỷ Tĩnh Nhã thấy Tần Hoạ phát hiện ra mình, liền thu lại mọi suy nghĩ trong đầu, khóe môi khẽ cong lên, nhấc váy lễ phục bước về phía cô.

Loading...