SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 39: Em chạy cái gì

Cập nhật lúc: 2025-04-20 06:36:15
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Hoạ không ngờ lại gặp được Kỷ Tĩnh Nhã ở đây.

Cô đứng dậy, khẽ vuốt lại nếp váy bị nhăn khi ngồi: “Cô Kỷ.”

Kỷ Tĩnh Nhã khẽ gật đầu, khoé môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Từ xa nhìn qua đã thấy giống cô lắm, tổ trưởng Tần không phải đã quay về Anh rồi sao, khi nào về vậy?”

Tần Hoạ khẽ cong môi, giọng bình thản: “Vừa mới xuống máy bay.”

Kỷ Tĩnh Nhã “ồ” một tiếng: “Cô đến đây để nhận phòng sao?”

Tần Hoạ vốn không định nói nhiều, nhưng nghĩ lại, gặp Giang Cảnh Sơ bàn công việc cũng không phải chuyện gì không thể nói ra, không cần giấu giếm, nên liền đáp thẳng: “Không, tôi có chút việc muốn gặp Giang tổng, anh ấy bảo tôi chờ ở đây.”

Kỷ Tĩnh Nhã sớm đã đoán được sẽ là như vậy, chỉ khẽ gật đầu, vừa định xoay người rời đi thì lại như chợt nhớ ra gì đó, quay đầu nói: “Nếu cô đang gấp thì tôi có thể đưa cô vào, nếu không, chắc phải đợi khá lâu đấy.”

Tần Hoạ nghe vậy, trong lòng thoáng động: “Phiền cô quá, có tiện không?”

Cô đã đợi ở đây khá lâu rồi, mà Giang Cảnh Sơ vẫn chưa trả lời tin nhắn. Nếu Kỷ Tĩnh Nhã có thể dẫn cô vào, thì chẳng còn gì tốt hơn.

“Không sao cả, chỉ là buổi tiệc thông thường thôi, trong đó đông người lắm, chẳng ai để ý cô đâu.”

Tần Hoạ không suy nghĩ gì nhiều, cảm kích gật đầu rồi theo chân Kỷ Tĩnh Nhã bước vào đại sảnh tiệc.

Sảnh tiệc rực rỡ ánh vàng, người qua lại nhộn nhịp, chỉ một cái liếc mắt, ai nấy đều vận trên người những bộ lễ phục hay vest trang trọng, chẳng ai không toát lên vẻ quyền quý.

Tần Hoạ liếc qua liền nhìn thấy Giang Cảnh Sơ giữa đám đông. Anh nổi bật với chiều cao vượt trội và khí chất độc lập, giữa một rừng đàn ông áo vest khí độ phi phàm, vẫn dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn.

Kỷ Tĩnh Nhã thấy ánh mắt Tần Hoạ dừng lại nơi Giang Cảnh Sơ, khoé môi cô ta khẽ cong lên một độ cong rất nhẹ.

“Anh ấy chắc đang bận, hay là cô qua chỗ kia ăn chút gì đó, đợi lát nữa gặp cũng chưa muộn.”

Tần Hoạ bắt được biểu cảm đó, là kiểu biểu cảm thẹn thùng mà một người phụ nữ dành cho người mình yêu thương.

“Cô Kỷ, không cần lo cho tôi đâu, lát nữa tôi sẽ tự biết cách ứng biến.”

Cô hiểu rõ, lúc này đang cùng Giang Cảnh Sơ trò chuyện đều là những nhân vật quyền thế bậc nhất Bắc Thành. Mà bản thân lại là kẻ lén lút đi theo vào buổi tiệc, nếu còn mạo muội bước tới, nói đến chuyện công việc thì chỉ sợ phản tác dụng, chọc giận Giang Cảnh Sơ.

Kỷ Tĩnh Nhã không nói thêm, nhẹ nhàng rời đi.

Sau đó, Tần Hoạ yên lặng tìm một góc khuất có chậu cây lớn che chắn, ngồi xuống, định đợi đến khi Giang Cảnh Sơ rảnh rỗi rồi mới tiến đến nói chuyện.

Đây là lần đầu tiên Tần Hoạ được nhìn thấy dáng vẻ Giang Cảnh Sơ trong một buổi tiệc thương trường ung dung mà quý phái, từng động tác giơ tay nhấc chân đều biểu hiện rõ phong thái của một kẻ đứng đầu.

Cô đang mải nhìn đến ngẩn người, thì bất chợt có người vỗ nhẹ lên vai.

Tần Hoạ giật nảy mình, quay đầu lại hoá ra là Trình Thục Vân.

“Phu nhân Lưu!”

Trình Thục Vân rõ ràng còn bất ngờ hơn cả Tần Hoạ khi thấy cô.

Cô ấy lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Tần Hoạ, hạ giọng hỏi: “Tiểu Tần, sao em lại ở đây?”

Tần Hoạ nghĩ đến chuyện trước đây từng giả làm bạn gái Giang Cảnh Sơ trước mặt vợ chồng Trình Thục Vân, nên cũng khéo léo lựa lời: “Em đến tìm Cảnh Sơ.”

Trình Thục Vân thoáng sửng sốt: “Tìm tổng giám đốc Giang sao?”

Cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh: “Tiểu Tần, gan em lớn thật đấy. Không sợ bị người khác phát hiện sao?”

Đôi mắt hạnh của Tần Hoạ thoáng ngỡ ngàng, không hiểu vì sao mình lại phải sợ bị phát hiện.

“Em sợ gì cơ ạ?”

Trong lòng Trình Thục Vân, luôn cho rằng Tần Hoạ là người phụ nữ Giang Cảnh Sơ giấu kín sau lưng Kỷ Tĩnh Nhã.

Bây giờ, Tần Hoạ đường hoàng xuất hiện ở buổi tiệc mừng thọ của cha Kỷ Tĩnh Nhã, còn tìm Giang Cảnh Sơ trước mặt bao người chẳng khác gì tình nhân đến tận cửa khiêu chiến với chính thất.

Thật ra cô ấy vẫn có phần thiên vị Tần Hoạ, chỉ lo lát nữa xảy ra chuyện, cô thân cô thế cô sẽ bị người ta bắt nạt nên khẽ thăm dò: “Em không biết hôm nay là tiệc thọ sáu mươi của ông Kỷ sao?”

“Ông Kỷ? Tiệc thọ?”

Trình Thục Vân nhìn nét mặt mù mờ của Tần Hoạ, càng thêm lo lắng: “Ba của Kỷ Tĩnh Nhã đấy, hôm nay là sinh nhật sáu mươi của ông ấy.”

Tần Hoạ nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Ánh mắt đảo quanh hội trường, lúc này mới nhận ra ở giữa sảnh có một sân khấu lớn.

Trên bàn là tháp sâm panh lấp lánh, cạnh đó là chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn vô cùng nổi bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-39-em-chay-cai-gi.html.]

Hoá ra không phải buổi tiệc thương nghiệp bình thường mà là buổi tiệc mừng thọ của ba vợ tương lai của Giang Cảnh Sơ.

Sớm biết như vậy, dù thế nào Tần Hoạ cũng sẽ không bước vào đây.

Trình Thục Vân cũng nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của Tần Hoạ, đoán chừng cô thật sự không biết tình hình, liền khẽ kéo nhẹ tay áo cô: “Tiểu Hoạ, trước khi có ai phát hiện, em mau đi đi. Có gì đợi Giang tổng ra ngoài rồi hẵng nói.”

Tần Hoạ cũng thấy thật sự không tiện để bàn chuyện công ty YJ với Giang Cảnh Sơ trong hoàn cảnh thế này.

Cô vừa định đứng dậy, hội trường đột nhiên trở nên im lặng.

Một người đàn ông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc vest chỉnh tề, thần thái hăng hái, từ tốn bước đến trước tháp champagne, giơ tay hướng về mọi người.

“Chư vị, rất vui mừng khi mọi người có thể dành thời gian quý báu đến đây, tham dự thọ yến sáu mươi tuổi của lão phu.”

Tất cả khách mời trong hội trường, sau khi nghe lời chào từ cha của Kỷ Tĩnh Nhã, lập tức di chuyển, tập trung lại phía trước sân khấu.

Lúc này, nếu Tần Hoạ bước ra thì sẽ quá nổi bật, chỉ đành tạm thời kiềm chế.

Sau khi Kỷ lão gia dứt câu cuối cùng trong lời phát biểu, ông mỉm cười nhìn về phía trung tâm của hội trường.

“Tiếp theo, xin mời con gái bảo bối của tôi, Tĩnh Nhã, cùng vị hôn phu của nó Cảnh Sơ lên sân khấu cùng tôi cắt miếng bánh sinh nhật đầu tiên.”

Giang Cảnh Sơ lúc này có phần mất tập trung, ánh mắt lặng lẽ quan sát xung quanh.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Vừa rồi Cao Phỉ đến báo, nói rằng Tần Hoạ đã bị Kỷ Tĩnh Nhã dẫn vào hội trường.

Anh đảo mắt nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.

Ngay khi ấy, Kỷ Tĩnh Nhã kéo nhẹ tay áo anh, ra hiệu rằng tất cả mọi người đang nhìn họ.

Giang Cảnh Sơ mới hoàn hồn lại, khoé môi khẽ cong lên một nụ cười, bước lên sân khấu cùng Kỷ Tĩnh Nhã.

Trước mặt bao người, thể diện vẫn là điều cần giữ. Việc cùng Tĩnh Nhã cắt bánh sinh nhật, cô ấy cũng đã thông báo trước với Giang Cảnh Sơ.

Anh nghĩ, hai người đã là quan hệ cùng có lợi, vậy thì cũng nên giữ mặt mũi cho cô.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, trong lòng anh lại nảy sinh sự bài xích lạ thường, khi biết rõ Tần Hoạ đang có mặt trong hội trường.

Kỷ Tĩnh Nhã cầm d.a.o cắt bánh, Giang Cảnh Sơ đứng bên cạnh nhẹ nhàng đỡ lấy tay cô, trong mắt người ngoài đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Tần Hoạ nhìn thấy cảnh tượng hài hoà ấy, trong lòng bỗng trào lên một cảm giác chua xót mãnh liệt.

Cô nhớ đến sinh nhật năm hai mươi tuổi của Giang Cảnh Sơ, người đầu tiên được anh cắt bánh đưa tận tay là cô.

Cô nhớ đến những lần sinh nhật của mình trong quá khứ, mỗi lần đều là anh đứng phía sau ôm lấy cô, cùng nhau ước nguyện...

Đặc biệt là khi chiếc bánh được cắt xong, trong tràng pháo tay vang dội của hội trường, Giang Cảnh Sơ và Kỷ Tĩnh Nhã nhìn nhau cười, cảm giác chua chát ấy dâng lên đến tột độ.

Tần Hoạ lúc này đã không thể kiểm soát nổi biểu cảm trên mặt nữa, đôi mắt hoe đỏ, nhìn chằm chằm vào hai người trên sân khấu.

Giang Cảnh Sơ dường như cảm nhận được gì đó, đôi mắt đen sâu thẳm như đá quý, bỗng khoá chặt lấy ánh nhìn của Tần Hoạ xuyên qua đám đông, lặng lẽ đối diện nhau.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng, cả thế giới như chỉ còn lại hai người họ.

Bên cạnh anh, không ngừng có người nói lời tán thưởng về cặp đôi anh tuấn mỹ nhân. Nhưng Giang Cảnh Sơ chẳng nghe lọt một câu nào, chỉ động đậy chân, muốn bước đến gần Tần Hoạ.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Tần Hoạ đột nhiên rút lại ánh mắt, kiên quyết xoay người bỏ chạy.

Giang Cảnh Sơ hoảng hốt, vội bước vài bước đuổi theo nhưng cánh tay lại bị ai đó giữ chặt.

Anh quay đầu nhìn lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt long lanh như nước thu của Kỷ Tĩnh Nhã.

“Bữa tiệc còn chưa kết thúc, anh muốn đi đâu?”

Giang Cảnh Sơ nhíu mày, bóp chặt cổ tay cô, đẩy mạnh xuống. Bàn tay trắng mịn của Kỷ Tĩnh Nhã trượt khỏi tay anh, người cũng loạng choạng lùi về sau.

“Xin lỗi, anh có chuyện phải đi trước.”

Giang Cảnh Sơ để lại câu nói ấy, hơi cúi đầu về phía cha Kỷ không xa, sau đó lập tức quay người rảo bước đuổi theo bóng lưng đã biến mất kia.

Tần Hoạ chạy một mạch ra sảnh khách sạn, lúc này mới chậm lại.

Càng nghĩ càng thấy bản thân thật nực cười y như một kẻ thất trận, bỏ chạy trong hỗn loạn.

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Tần Hoạ vừa định quay đầu, cổ tay liền bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Hương bạc hà lạnh lẽo quen thuộc ập vào mũi, Giang Cảnh Sơ hơi thở gấp gáp, giọng trầm khàn đầy bực bội: “Em chạy cái gì?”

Loading...