SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 41: Tôi đùa giỡn với anh
Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:48:17
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Giang Cảnh Sơ bước vào, Tần Hoạ đang ngồi trong phòng khách, chăm chú nhìn vào điện thoại.
Trên màn hình là tin nhắn của Trình Thục Vân hỏi han cô đã về nhà an toàn chưa.
Tần Hoạ vốn quen sống một mình, đột nhiên được người khác quan tâm như vậy, nhất thời có chút không quen, chỉ đơn giản đáp lại một câu: “Đã về đến nhà, cảm ơn phu nhân Lưu đã quan tâm.”
Trình Thục Vân có vẻ thật sự lo lắng cho cô, lập tức nhắn lại một đoạn rất dài, bóng gió hỏi có phải cô bị Giang Cảnh Sơ lừa tình hay không.
Tần Hoạ bật cười, cầm điện thoại trên tay mà nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Cái dáng ngồi cúi đầu, mỉm cười khe khẽ của cô rơi vào mắt Giang Cảnh Sơ, lại khiến anh có cảm giác như cô đang tán tỉnh ai đó, lòng ghen lập tức dâng trào.
“Ai nhắn tin cho em mà vui thế?”
Tần Hoạ vẫn dán mắt vào màn hình, không ngẩng đầu, cũng chẳng thèm nhìn anh.
“Liên quan gì đến anh?”
Cổ họng Giang Cảnh Sơ khẽ động, anh thản nhiên ngồi xuống sofa cạnh Tần Hoạ, nhân lúc cao hơn cô một cái đầu, lén liếc qua điện thoại cô.
“Gọi em qua đây là để nấu cơm cho tôi, không phải để chơi điện thoại.”
Tần Hoạ cau mày, dịch người sang mép sofa.
“Cháo đang nấu trên bếp, đâu cần canh chừng liên tục.”
“Nhưng cũng không thể vừa làm vừa chơi, lát nữa cháo khê thì ảnh hưởng đến giờ ăn của tôi.”
Nghe vậy, Tần Hoạ liếc anh một cái với ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ, tiện tay đặt điện thoại lên bàn trà rồi bước vào bếp xem cháo.
Giang Cảnh Sơ nhìn bóng lưng cô, ngồi thẳng dậy, định đứng dậy đi theo.
“Tinh” một tiếng, màn hình điện thoại Tần Hoạ sáng lên.
Anh vốn không định xem trộm nhưng vừa đi được hai bước lại không kiềm chế được, quay lại.
Tin nhắn đến từ “phu nhân Lưu”.
Không phải cái người anh tưởng, lòng Giang Cảnh Sơ cũng nhẹ nhõm đi đôi chút.
Nhưng dòng nội dung phía dưới là cái quỷ gì?
[Người tốt còn nhiều lắm, hôm nào chị giới thiệu cháu trai chị cho em…]
Chưa kịp đọc hết, anh cũng chẳng cần mở khoá, chỉ nhìn một đoạn là hiểu ngay nội dung.
Cũng chỉ là muốn giới thiệu đàn ông cho cô mà thôi.
Giang Cảnh Sơ khẽ cười khẩy, đi đến cửa bếp, dựa vào khung cửa, gọi: “Này, em với phu nhân Lưu nói gì vậy?”
Tần Hoạ đang nhón chân định nếm thử nồi cháo, bị tiếng anh vang lên bất ngờ sau lưng dọa cho giật mình, tay cầm muỗng run lên, suýt nữa thì làm rơi trúng chân.
Giang Cảnh Sơ phản ứng nhanh, vội kéo cô tránh sang một bên, chiếc muỗng rơi xuống đất vỡ tan, cháo nóng cũng văng ra, hơi nóng vẫn còn bốc lên.
“Em có sao không? Có bị bỏng chỗ nào không?”
Anh cúi người, khẽ vén váy cô lên, để lộ đôi chân trắng nõn, thon thả.
Thấy không có dấu hiệu bị bỏng, anh mới thở phào: “Đã bảo là không thể làm hai việc cùng lúc mà em không chịu nghe, đến muỗng cũng không cầm chắc.”
Mặt Tần Hoạ sớm đã đỏ bừng khi bị anh kéo váy lên. Nghe anh nói vậy, cô lui lại một chút, kéo váy xuống, chỉnh lại phần vạt áo cho ngay ngắn,
“Là do anh đột nhiên lên tiếng sau lưng tôi!”
Ý là lỗi là do anh sao?
Giang Cảnh Sơ bật cười: “Phu nhân Lưu nhắn tin cho em, bảo muốn giới thiệu bạn trai, tôi không phải đang vội nói với em sao.”
Tần Hoạ nghe vậy, sững người vài giây: “Chị ấy muốn giới thiệu bạn trai cho tôi sao?”
Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, cô trừng mắt nhìn anh: “Anh dám xem trộm điện thoại tôi sao?”
Giang Cảnh Sơ nhíu mày, không vui: “Ai xem trộm chứ, em nghĩ tôi rảnh đến thế à?”
Thấy Tần Hoạ vẫn bĩu môi, ánh mắt không tin tưởng, Giang Cảnh Sơ hừ lạnh, lắc đầu, vừa cười vừa bất lực: “Nó tự sáng lên đấy chứ, mắt tôi lại không mù, liếc qua một cái thôi.”
Tần Hoạ nào tin anh, trước đây khi còn bên nhau, cái trò lén xem điện thoại cô đâu phải một hai lần?
Nghĩ đến đây, cô lách qua người anh, đi thẳng ra phòng khách, miệng thì lẩm bẩm: “Lúc nào cũng cái lý do đó.”
Tai Giang Cảnh Sơ rất thính, đương nhiên nghe được nhưng anh không tức giận, chỉ nhướng mày: “Em còn chưa trả lời tôi, em đã nói gì với phu nhân Lưu? Tại sao bà ấy lại muốn giới thiệu bạn trai cho em?”
Tần Hoạ “ồ” một tiếng, vừa cầm điện thoại lên xem lại tin nhắn Trình Thục Vân vừa gửi, vừa uể oải đáp lời anh: “Tôi nói với chị ấy là vừa cãi nhau với anh, giờ hai người đã đường ai nấy đi. Chị ấy thấy tội nên muốn an ủi tôi, giúp tôi tìm bạn trai.”
“Đường ai nấy đi là sao?”
Giang Cảnh Sơ chau mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-41-toi-dua-gion-voi-anh.html.]
Tần Hoạ mím môi, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
“‘Phân đạo dương tiêu’ đương nhiên là chia tay. Chuyện hợp tác giữa anh với Tín Đạt đã bàn xong rồi, chúng ta cũng nên có lý do chính đáng để kết thúc mối quan hệ tình nhân giả này chứ.”
“Vậy sao bà ấy lại thấy thương cảm em?”
Thương đến mức không chờ nổi mà muốn giới thiệu bạn trai cho cô?
Tần Hoạ khẽ nhún vai: “Ồ, chắc là vì tôi nói, lý do tôi bị làm ‘tiểu tam’ là vì lúc đầu không biết, bị anh đùa giỡn tình cảm.”
“Tôi? Đùa giỡn em?”
Giang Cảnh Sơ như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, ngón cái khẽ lướt trên môi, cười khinh miệt: “Tần Hoạ, câu đó em cũng dám nói ra miệng à?”
Tần Hoạ biết rõ mình nói sai, thực ra chỉ là thuận theo lời bà Trình Thục Vân mà bịa thêm.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Nếu không thì nói sao? Rằng tôi biết rõ anh có vị hôn thê rồi mà vẫn cố đ.â.m đầu vào?”
Giang Cảnh Sơ: …
“Ý tôi là, sao em không nói là em đùa giỡn tình cảm của tôi?”
Tần Hoạ bất lực: “Tôi chỉ là một người con gái bình thường đến không thể bình thường hơn, ai mà tin được tôi đùa giỡn tình cảm của cậu ấm nhà họ Giang chứ!”
Giang Cảnh Sơ lườm cô một cái: “Nghe như thể em chưa từng làm thế.”
Tần Hoạ: “…”
…
Phía bên nhà họ Kỷ.
Kỷ Tĩnh Nhã ngồi lặng trên sofa, dáng ngồi đó đã giữ nguyên rất lâu.
Sau khi Giang Cảnh Sơ rời khỏi bữa tiệc giữa chừng, anh để lại trợ lý Cao Phỉ ở lại xử lý hậu sự.
Cao Phỉ giải thích với cô và ba Kỷ rằng công ty có việc gấp phát sinh nên Giang Cảnh Sơ phải rời đi trước.
Trước mặt khách khứa, ba Kỷ ngoài miệng thì nói có thể thông cảm, còn không quên khen ngợi Giang Cảnh Sơ tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở.
Thế nhưng vừa về đến nhà, ông liền lật mặt, cơn giận dữ bùng phát.
“Nhà họ Giang rốt cuộc là có ý gì? Nói là đến bàn chuyện hôn sự, kết quả đến phút chót lại gọi điện bảo có việc gấp, không đến được. Giang Thừa Vọng có việc, đến Giang Cảnh Sơ cũng có việc? Tôi không tin! Cái tập đoàn to như vậy, nuôi hàng nghìn nhân viên, việc gì cũng phải để chủ tịch và tổng giám đốc tự mình ra tay?”
Mẹ Kỷ cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, liếc nhìn con gái, rồi len lén nháy mắt ra hiệu cho chồng.
“Thôi được rồi, đừng nói nữa, Tĩnh Nhã trong lòng cũng khó chịu không kém gì ông.”
Bố Kỷ hừ lạnh một tiếng, tức giận đến nghẹn lời, không nhịn được trút giận lên con gái: “Tiệc mới đến nửa chừng, để lại một trợ lý, không nói một lời đã bỏ đi. Nó còn xem tôi là ba vợ tương lai, còn để mắt đến nhà họ Kỷ nữa không? Tôi thấy là do con lúc nào cũng quá nuông chiều nó nên nó mới được nước lấn tới như thế!”
Đối mặt với lời chỉ trích của ba mình, Kỷ Tĩnh Nhã không nói một lời nào.
Trong đầu cô chỉ vang lên cảnh tượng Giang Cảnh Sơ trong bữa tiệc, trước bao ánh mắt, anh không do dự gạt tay cô ra, sốt ruột đuổi theo Tần Hoạ.
Thành thật mà nói, hôm nay cô dẫn Tần Hoạ đến buổi tiệc đúng là có chút tư tâm.
Cô không rõ giữa Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ liệu có còn khả năng quay lại không.
Cô chỉ muốn trước khi điều đó xảy ra, để Tần Hoạ tận mắt thấy việc cô và Giang Cảnh Sơ sắp đính hôn.
Để Tần Hoạ có thể sớm thức tỉnh, biết vị trí của mình ở đâu.
Chỉ tiếc, kết quả cuối cùng khiến Kỷ Tĩnh Nhã bỗng hiểu ra người không đặt đúng vị trí, e rằng chưa bao giờ là Tần Hoạ mà chính cô và Giang Cảnh Sơ.
“Con có nghe ba nói không đấy?”
Ba cô nói một tràng dài mà không nhận được phản ứng gì, tức đến phát run.
“Có vài chuyện, vốn dĩ đã ba là không nên nói nhưng hôm nay phải nói cho rõ. Hôm nay ba thật sự không nhịn được. Nếu con cứ tiếp tục mối quan hệ với Giang Cảnh Sơ theo kiểu dửng dưng, chậm chạp thế này đừng nói cưới xin, đến lúc bị nhà họ Giang hủy hôn cũng không phải chuyện không thể!”
Câu nói cuối cùng như một tiếng sấm giáng xuống đầu, cuối cùng cũng khiến nét mặt điềm tĩnh của Kỷ Tĩnh Nhã xuất hiện vết rạn.
Hủy hôn…
Khi xưa cô và Giang Cảnh Sơ từng thỏa thuận, đến thời điểm thích hợp sẽ tìm cách giải trừ hôn ước, sao cho ít tổn thương nhất đối với cả hai.
Khi ấy, Kỷ Tĩnh Nhã từng nghĩ, ngày đó chắc còn xa lắm. Nhưng giờ đây, kể từ khi Tần Hoạ trở lại, cô cảm nhận được ngày đó dường như đang đến rất gần.
Nghĩ đến đây, lòng cô chợt dâng lên một nỗi luyến tiếc khó gọi thành tên: “Ba, nếu một ngày nào đó… con và anh ấy thực sự giải trừ hôn ước thì sao?”
“Ai ya, con bé này nói gì linh tinh thế!”
Mẹ Kỷ không nỡ để chồng tiếp tục dồn ép con gái, trừng mắt nhìn ông một cái: “Ông cũng vậy, nói ít thôi được không?”
Dứt lời, bà kéo cô con gái thần hồn điên đảo lên lầu.
Trước khi rời khỏi phòng Kỷ Tĩnh Nhã, bà chần chừ một chút rồi dịu giọng an ủi: “Tĩnh Nhã à, Cảnh Sơ còn trẻ, ham chơi là bản tính đàn ông. Nhưng mẹ thấy, nó rất nghe lời mẹ nó. Con thử đổi cách tiếp cận, bắt đầu từ mẹ chồng tương lai mà vào, biết đâu lại được việc.”