SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 43: Đừng khóc, anh ở đây

Cập nhật lúc: 2025-04-20 10:48:23
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Cảnh Sơ đã sớm đoán được cô sẽ hỏi điều đó, tư thế thong dong vắt chân chữ ngũ.

“Biệt thự ở Kinh Hòa Loan sẽ do tôi trực tiếp giám sát việc cải tạo, có thể trong lúc làm sẽ phát sinh nhiều ý tưởng và yêu cầu mới cần trao đổi với em. Tôi không muốn đến lúc cần liên lạc lại không tìm thấy người.”

Nghe thì có vẻ rất hợp tình hợp lý, khiến Tần Hoạ chẳng có lý do nào để bắt bẻ.

“Vậy… có thể gia hạn thêm không? Ví dụ như… một tuần? Anh cũng biết, đôi khi tôi còn phải đi công tác, không thể chỉ làm một mình anh một dự án.”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày: “Chuyện đó em không cần lo, tôi sẽ trao đổi với cấp trên của em. Tôi nghĩ, chỉ cần tài chính đầy đủ thì trong thời gian ngắn họ cũng không đến nỗi bắt em đi công tác đâu.”

“Nhưng tôi còn có việc riêng, chẳng lẽ…”

“Ví dụ?”

Giang Cảnh Sơ khẽ nhấc mi mắt, ánh mắt lạnh lẽo ẩn giấu chút không hài lòng.

“Bên Minh Khê Sơn, em còn phải về thăm bà, đi về mất ba ngày là ít rồi… Không thì, đón bà qua đây cũng được.”

Nghe đến đây, ánh mắt Tần Hoạ chợt co rút lại.

Giang Cảnh Sơ còn chưa biết bà của cô đã mất từ năm năm trước.

Khi còn sống, bà rất quý Giang Cảnh Sơ. Mỗi lần anh theo cô về Minh Khê Sơn, bà đều vui đến mức cười không ngậm được miệng, bận rộn hết mình để nấu những món ngon nhất chiêu đãi anh.

Có lúc Giang Cảnh Sơ còn dắt bà đi dạo quanh làng, bà luôn tự hào giới thiệu với mọi người: “Đây là cháu rể của tôi đó!”

Tần Hoạ còn nhớ như in, trước khi mất, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, không ngừng gọi tên Giang Cảnh Sơ.

Chỉ tiếc, vào lúc cuối cùng ấy, người bà thương yêu nhất lại không thể tiễn đưa bà một đoạn.

Từng ấy năm, nếu có điều gì khiến Tần Hoạ vẫn day dứt mãi thì đó chính là chuyện này.

Giang Cảnh Sơ thấy cô im lặng, khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia sâu thẳm khó dò.

“Hoặc là… ở nước ngoài em còn điều gì không nỡ rời bỏ?”

Câu hỏi đột ngột khiến Tần Hoạ ngỡ ngàng.

Chắc là anh chưa biết về sự tồn tại của Y Y?

Cô cắn môi, do dự một lúc rồi thử thăm dò: “Dù sao tổng công ty cũng ở Anh, có khả năng…”

“Là vì tổng công ty ở Anh, hay vì… có người trong tổng công ty ở Anh?”

Giang Cảnh Sơ nói câu này có vẻ quanh co, nhưng lại mang chút ép hỏi rõ ràng.

Tần Hoạ bỗng cảm thấy lời đó có hàm ý đặc biệt, trong đầu chợt loé lên điều gì.

Dừng lại hai giây : “Anh biết chuyện Ôn Lễ là sếp của tôi rồi sao?”

Khuôn mặt sắc sảo của Giang Cảnh Sơ khuất nửa trong bóng tối, chỉ còn đôi mắt ươn ướt ánh lên lạnh lẽo thấu xương.

“Sao? Anh không nên biết à?”

Tần Hoạ nhẹ nhõm thở ra. May mà không phải vì Y Y.

Cô cuối cùng cũng hiểu, thì ra anh đưa ra điều kiện đó vẫn là vì chuyện giữa cô và Ôn Lễ.

“Tôi và anh ấy giờ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, với bạn bè bình thường thôi.”

Nghe được lời xác nhận từ chính miệng cô, tâm trạng Giang Cảnh Sơ có phần dịu lại nhưng đôi mắt vẫn nheo lại, giọng mang ý chấp vấn: “Đã chia tay rồi, tại sao còn phải làm bạn?”

Khoé môi Tần Hoạ khẽ cong, giọng lặng lẽ: “Nếu anh muốn, chúng ta… cũng có thể làm bạn.”

“Tôi không muốn.” Giang Cảnh Sơ nói dứt khoát, ánh mắt đầy xâm lược: “Đối với tôi, đàn ông đàn bà sau khi chia tay chỉ có hai con đường là quay lại hoặc trở thành người xa lạ.”

Tần Hoạ nhẹ chớp mắt, hàng mi dài và dày rũ xuống in thành chiếc bóng nhạt mờ dưới mí mắt.

“Vậy tại sao anh còn muốn hợp tác với tôi? Xa lạ, không phải nghĩa là dù có chạm mặt nơi phố đông, cũng phải giả vờ không quen biết sao?”

Giang Cảnh Sơ im lặng nhìn cô rất lâu, đáy mắt cuộn trào sắc tối khó lường.

Một lúc sau, môi mỏng khẽ nhếch: “Tôi từng nói muốn làm người xa lạ với em sao?”

Mãi cho đến khi ngồi trong xe được Giang Cảnh Sơ đưa về nhà, Tần Hoạ vẫn không thể hiểu hết hàm ý câu nói đó của anh.

Anh nói không muốn làm người xa lạ với cô. Vậy có nghĩa là… muốn quay lại sao?

Tần Hoạ nghĩ mà thấy không tưởng. Tối nay anh còn cùng Kỷ Tĩnh Nhã tổ chức sinh nhật cho ba cô, trước mặt người ngoài, chẳng khác gì một đôi tình nhân thắm thiết.

Cô nghĩ, có lẽ anh chỉ đang cố tình trêu chọc cô mà thôi.

Tài xế đã tan ca, Giang Cảnh Sơ tự mình lái xe đưa Tần Hoạ về.

Tựa như từ sau khi nghe câu nói đó, Tần Hoạ cứ lặng thinh mãi.

Ngón tay anh vô thức gõ nhẹ lên vô lăng, thừa lúc liếc gương chiếu hậu, khẽ liếc nhìn cô một cái.

Cô dường như đang ngẩn người, ánh mắt đượm buồn lại mang theo chút mơ hồ, gió lùa qua cửa sổ, thổi khẽ hàng mi cong của cô khẽ rung.

Tim Giang Cảnh Sơ cũng khẽ rung theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-43-dung-khoc-anh-o-day.html.]

Anh không biết, liệu câu nói kia có đủ để gợi nhắc điều gì trong lòng Tần Hoạ không.

Nhưng anh đã quyết rồi, phải giành lại Tần Hoạ.

Từ khi cô trở về từ Anh, cuộc sống tẻ nhạt suốt năm năm của anh cuối cùng cũng bắt đầu có sức sống trở lại.

Thời gian ấy, gần như mỗi ngày, Giang Cảnh Sơ đều bị giằng xé giữa hai loại cảm xúc hoàn toàn đối lập.

Anh hận cô nhưng lại mâu thuẫn đến mức lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô.

Muốn trả thù cô nhưng mỗi khi thấy cô đau lòng, anh lại đau gấp bội lần.

Anh thực sự không biết nên dùng dáng vẻ nào để đối diện với Tần Hoạ.

Cho đến khi cô lặng lẽ quay về Anh một lần nữa, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Giang Cảnh Sơ đã xác định rõ ràng, anh muốn ở bên Tần Hoạ, thậm chí còn tha thiết hơn cả quãng thời gian anh từng theo đuổi cô năm xưa.

Dù cô từng dùng cách như vậy để phản bội lại tình cảm giữa họ, anh cũng có thể bỏ qua tất cả.

Hiện tại, thứ duy nhất khiến anh không chắc chắn, chính là trái tim của Tần Hoạ.

Nói cô hoàn toàn không còn cảm giác với anh, nhưng nụ hôn cuồng nhiệt ở khách sạn Dương Minh Sơn rõ ràng là cô đã rung động.

Nói cô còn tình cảm với anh, Giang Cảnh Sơ lại chẳng thể chắc chắn.

Bởi vì suốt quãng thời gian này, những gì cô thể hiện chỉ là liên tục kháng cự và từ chối anh.

Giống như hai cực cùng dấu của nam châm, mỗi lần Giang Cảnh Sơ muốn tiến gần một chút, Tần Hoạ lại theo bản năng rút lui càng xa càng tốt.

Điều đó khiến Giang Cảnh Sơ không tài nào hiểu nổi. Cô như đang e sợ điều gì đó, luôn tự đẩy mình ra xa anh.

Nghĩ đến đây, anh hơi nhướn mày hỏi:

“Hoạ Hoạ, năm đó khi chia tay tôi… em có giấu tôi chuyện gì không?”

Tần Hoạ nghe vậy, tim thót lên một nhịp, phản ứng đầu tiên là anh biết rồi sao?

Cô lập tức nghiêng đầu nhìn anh, muốn từ gương mặt ấy đọc ra điều gì nhưng lại vô tình để lộ sự hoảng hốt trong mắt.

Giang Cảnh Sơ nhìn thấy sự hoảng loạn đó, thân thể lập tức căng cứng, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Nhìn dáng vẻ của em… thật sự có chuyện giấu tôi sao?”

Câu hỏi vừa buông ra, Tần Hoạ liền hiểu, hóa ra anh chỉ là tiện miệng hỏi một câu, hoàn toàn không biết gì cả.

Trái tim đang lơ lửng nơi cổ họng cũng lập tức rơi trở về vị trí cũ.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Chuyện giấu anh thì nhiều lắm, anh muốn biết chuyện nào?”

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ đen sẫm, nguy hiểm híp lại: “Không thể nói hết sao?”

Tần Hoạ lặng lẽ siết lấy những ngón tay vẫn còn hơi run rẩy.

“Không thể. Hôm nay tôi chỉ muốn nói một chuyện thôi.”

Giang Cảnh Sơ bật cười lạnh, một lúc sau mới lên tiếng, như thể đang nhượng bộ: “Vậy thì nói chuyện mà em cho là quan trọng nhất đi.”

Lúc này, chiếc Rolls-Royce Cullinan đã lặng lẽ dừng lại trước cổng khu nhà của Tần Hoạ.

Cô tháo dây an toàn, ngước mắt, đối diện với ánh nhìn sâu hun hút như hồ nước đêm của Giang Cảnh Sơ..Khóe môi cong lên một đường cong nhạt đến mức như không có.

Sau đó, giọng nói nhẹ nhàng và mềm mỏng vang lên trong khoang xe: “Giang Cảnh Sơ, bà tôi đã mất cách đây năm năm rồi.”

Bên trong xe lập tức rơi vào tĩnh lặng gần một phút đồng hồ.

Giang Cảnh Sơ nhìn thẳng vào Tần Hoạ, sững sờ rất lâu mới tiêu hóa được những gì cô vừa nói.

Người bà hiền hậu ấy, mỗi lần gặp anh đều cười không ngậm được miệng, miệng cứ gọi anh là “cháu rể”…

Cô nói… bà mất rồi?

Đó là người thân duy nhất của Tần Hoạ trên đời này.

Giang Cảnh Sơ nhìn cô, trong lòng bất chợt trào lên một nỗi đau buốt âm ỉ.

Anh rất khó tưởng tượng năm đó cô đã phải một mình đối mặt với nỗi mất mát ấy như thế nào.

Khi cất tiếng lần nữa, giọng anh khàn đến mức gần như không nhận ra:

“Hồi đó… sao em không nói với tôi? Nếu tôi biết, nhất định sẽ đến tiễn bà lần cuối.”

Tần Hoạ cụp mi mắt. Cô cứ ngỡ bản thân đã sớm chấp nhận sự thật bà không còn trên đời nữa, vậy mà khi nghe Giang Cảnh Sơ nói ra câu ấy, cô vẫn không kìm được mà nghẹn ngào.

Giống như một đứa trẻ bị bắt nạt bên ngoài, vừa nhìn thấy người thân liền òa khóc.

Nước mắt Tần Hoạ rơi không báo trước. ban đầu là từng giọt, từng giọt, sau đó như trân châu đứt chuỗi, “tách tách” lăn dài theo gò má, rơi xuống mu bàn tay, b.ắ.n lên những đoá lệ hoa nho nhỏ.

Hơi thở bên cạnh dần trở nên dồn dập, đáy mắt Giang Cảnh Sơ dậy sóng m.á.u cuộn trào.

Giây tiếp theo, “cạch” một tiếng. Anh tháo dây an toàn, nghiêng người về phía trước, đưa tay ôm chặt lấy người con gái đang ngồi ở ghế phụ lái, run rẩy và đáng thương ấy vào lòng.

“Đừng khóc… Anh ở đây rồi.”

Loading...