SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 7: Thích đến vậy sao

Cập nhật lúc: 2025-04-09 05:49:56
Lượt xem: 156

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt của Tần Hoạ dán vào màn hình laptop nhưng ánh nhìn nơi khóe mắt thì luôn dõi theo hai bóng người kia.

Giang Cảnh Sơ dáng người cao ráo, chân dài, gương mặt lại lạnh lùng cấm dục. Một bộ sơ mi trắng phối quần tây đơn giản mà khoác lên người anh cũng trở nên phóng khoáng, đầy khí chất.

Bên cạnh anh là Kỷ Tĩnh Nhã – cô gái xinh đẹp rạng rỡ, trên người khoác bộ váy trắng lệch vai mới ra mắt của một thương hiệu nổi tiếng.

Cả hai đều là những người có khí chất xuất chúng, sóng đôi bước đi khiến không ít người qua đường ngoái đầu nhìn.

Nhìn thấy họ đi qua hành lang, tiến về phía mình, ngón tay đặt trên bàn của Tần Hoạ khẽ co lại, tim cũng bắt đầu đập nhanh không kiểm soát.

Chỉ một lát sau, hai bóng người ấy lần lượt đi ngang qua cô. Khi ngẩng đầu lên, Giang Cảnh Sơ đã bước qua mà không liếc mắt lấy một cái, chỉ để lại một làn hương tùng nhàn nhạt phảng phất trong không khí mãi không tan.

Tim Tần Hoạ bỗng trống rỗng như thể có điều gì đó đã bị Giang Cảnh Sơ mang đi cùng với bước chân anh.

Cô nhìn điện thoại – tin nhắn của Cháu Thế Khải vừa gửi tới: [Còn khoảng nửa tiếng nữa tôi mới tới.]

Vai cô chùng xuống, thở dài một hơi.

Ở bàn phía sau, Giang Cảnh Sơ và Kỷ Tĩnh Nhã đã an vị. Kỷ Tĩnh Nhã chống cằm trêu chọc anh: “Hiếm khi thấy Giang công tử cao cao tại thượng lại chịu rời cung xuống phàm trần. Bình thường không phải đi đâu anh cũng chỉ chọn phòng riêng à?”

Giang Cảnh Sơ không ngẩng đầu, chỉ cụp mắt xem thực đơn, hàng mi dài rậm phủ xuống bầu mắt, in một bóng mờ mờ nhạt.

“Phòng riêng ngột ngạt, bên ngoài sáng sủa hơn.”

Anh gọi vài món với nhân viên phục vụ, sau đó khép thực đơn lại một cách tùy ý: “Em xem còn muốn ăn gì thì gọi thêm.”

Trong lúc Kỷ Tĩnh Nhã chọn món, ánh mắt Giang Cảnh Sơ khẽ nghiêng sang, xuyên qua bức bình phong chạm trổ mà nhìn về phía không xa – nơi Tần Hoạ đang ngồi.

Cô có vẻ đang chờ ai đó, có chút sốt ruột, cứ cách một lúc lại liếc nhìn đồng hồ.

Đến lần thứ sáu cô ngước mắt nhìn đồng hồ đeo tay, một người đàn ông bước từ phía sau đến, ngồi xuống đối diện cô.

Tầm nhìn của Giang Cảnh Sơ đối diện với người đàn ông kia, thấy rõ không sai chính là Châu Thế Khải.

Mắt anh khẽ nheo lại, nhấp một ngụm trà rồi nhắn một tin cho Cao Phỉ: [Chuyện tấm ảnh đã làm xong chưa?]

Chưa đến hai giây, tin nhắn đáp lại: [Hôm qua đã gửi đến tận tay cho cô Tần qua chuyển phát nhanh nội thành.]

Giang Cảnh Sơ không đổi sắc mặt đặt điện thoại xuống, ánh mắt đầy hứng thú dừng lại nơi hai người đang ngồi phía đối diện, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve ly trà, từng cái, từng cái một.

“Về chuyện hôm trước em nói, anh nghĩ thế nào?”

“Ừm?” – Giang Cảnh Sơ khẽ đáp, miễn cưỡng thu lại phần nào tâm trí.

Kỷ Tĩnh Nhã cười lườm anh một cái: “Em biết ngay là anh không nghe em nói gì rồi.”

Cô lấy điện thoại ra, mở ảnh trong máy đưa đến trước mặt anh: “Dì vẫn giục chúng ta sửa sang lại nhà mới mà. Hôm qua em tìm được một công ty thiết kế nội thất khá có tiếng, có hai nhà thiết kế trong đó phong cách rất ổn, anh xem thử.”

Giang Cảnh Sơ liếc qua một cái: “Em quyết là được rồi, dù sao đó cũng là quà mẹ anh tặng em.”

Ánh mắt Kỷ Tĩnh Nhã thoáng qua chút lúng túng rồi nhanh chóng được nụ cười che lấp.

“Phải làm bộ một chút chứ, không sau này dì hỏi mà anh không biết gì thì lộ mất.”

Nói xong, cô tự nhiên rút điện thoại về.

“Không xem cũng không sao, mấy hôm nữa khi có phương án thiết kế đầu tiên, em hẹn anh đi xem cùng luôn.”

Giang Cảnh Sơ hờ hững đáp: “Để sau rồi tính.”

Ở phía bàn bên kia, Châu Thế Khải đang xem bản vẽ toàn cảnh 360 độ, Tần Hoạ thì lặng lẽ ngồi đối diện, sẵn sàng chờ anh hỏi gì sẽ đáp nấy.

Xem được nửa chừng, Châu Thế Khải day day sống mũi, giọng khàn khàn mệt mỏi: “Xin lỗi nhé, vừa rồi uống chút rượu ở bàn tiệc, giờ khó tập trung. Cô có thể trực tiếp giải thích cho tôi từng phần được không?”

Tần Hoạ gật đầu, lập tức nhập trạng thái làm việc, chỉnh màn hình laptop nghiêng về phía cả hai người cùng nhìn thấy rõ.

“Vậy anh Châu, chúng ta bắt đầu từ khu vực tiền sảnh khi vào nhà nhé.”

Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như cơn gió đầu hạ của Tần Hoạ vang lên bên tai Châu Thế Khải.

Ánh mắt anh ấy vô thức dừng lại nơi gương mặt nghiêng nghiêng của cô – đường viền hàm thanh thoát, sống mũi nhỏ nhắn mà thẳng, đôi môi đầy đặn khẽ mở ra nói từng lời rành mạch...

Châu Thế Khải nhìn đến ngẩn ngơ, suýt nữa thì thất thần. Mãi đến khi Tần Hoạ gọi anh mấy lần, anh mới hoàn hồn.

Tần Hoạ mỉm cười nhìn anh: “Anh Châu, có phải phần nào anh nghe không rõ không?”

Châu Thế Khải lúng túng xoa mũi: “Không, chỉ là màn hình phản chiếu ánh sáng hơi khó nhìn chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-7-thich-den-vay-sao.html.]

Tần Hoạ không nghi ngờ gì: “Vậy anh ngồi qua phía tôi đi, ngồi chỗ này sẽ nhìn rõ hơn.”

Nói rồi cô hơi nhích người qua, chừa ra một khoảng ghế bên cạnh cho anh.

Hai người ngồi kề nhau, vẫn giữ khoảng cách xã giao hợp lý. Nhưng trong mắt Giang Cảnh Sơ, hoàn toàn không phải như vậy.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Lúc này, Tần Hoạ và Châu Thế Khải ngồi cạnh nhau, thi thoảng nói điều gì đó rồi mỉm cười nhìn nhau, ánh mắt dịu dàng như mật. Rõ ràng là một đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Giang Cảnh Sơ, từng đợt sóng ngầm dâng lên cuồn cuộn. Anh lặng lẽ đặt đũa xuống bàn.

Kỷ Tĩnh Nhã nhìn anh, thấy anh mới chỉ ăn được vài miếng liền nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao? Món không hợp khẩu vị à?”

Giang Cảnh Sơ bĩu môi, hơi ngả người tựa vào lưng ghế, giọng lười biếng: “Chắc là đổi đầu bếp rồi.”

Giang Cảnh Sơ vốn kén ăn nổi tiếng nên Kỷ Tĩnh Nhã cũng không nghi ngờ gì.

“Vậy lần sau chúng ta đổi nhà hàng khác đi.”

Bên kia, Tần Hoạ trình bày rất tỉ mỉ. Suốt quá trình, cô đều cẩn thận ghi chú lại những điểm Châu Thế Khải thắc mắc hay đề xuất.

Đợi đến khi hai người trao đổi xong thì đã quá thời gian dự kiến.

Châu Thế Khải mỉm cười nói rất hài lòng với thiết kế lần này của Tần Hoạ, mong chờ phiên bản chỉnh sửa tiếp theo sẽ càng hoàn thiện hơn.

Trước khi rời khỏi nhà hàng, Tần Hoạ có ghé vào nhà vệ sinh. Lúc bước ra, cô bị người đang đứng đợi sẵn ngoài cửa làm giật mình, đó là Giang Cảnh Sơ.

“Sao anh lại ở đây?”

Giang Cảnh Sơ tựa nghiêng vào tường, những ngón tay thon dài kẹp hờ chiếc điện thoại, tùy ý xoay vòng theo nhịp, có tiết tấu như thể không có việc gì làm.

Nghe thấy giọng cô, anh hơi nâng mí mắt, thản nhiên đáp: “Sao anh không thể ở đây?”

Tần Hoạ khựng lại một chút. Cũng đúng, anh chỉ là đi ăn cùng vị hôn thê, nào phải cố ý đến gặp cô.

Nghĩ vậy, cô gật đầu, giấu đi chút hụt hẫng lặng lẽ dâng lên trong lòng, nghiêng người định lướt qua anh mà đi.

Không ngờ Giang Cảnh Sơ lại đột ngột bước lên một bước, chân dài chắn trước mặt cô.

Chiều cao gần mét tám sáu của anh tạo nên một loại áp lực vô hình khiến người ta không khỏi cảm thấy bị bao phủ.

Tim Tần Hoạ đập thình thịch không ngừng, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ bình tĩnh.

Cô ngẩng đầu, kiêu ngạo nhướng cằm hỏi: “Có chuyện gì?”

Ánh mắt Giang Cảnh Sơ khẽ rủ xuống, lặng lẽ nhìn người con gái cứng cỏi trước mặt.

Vầng trán đầy đặn mịn màng, hàng mày đậm nét trời sinh, lông mi dài và cong vút. Từng chi tiết đều giống hệt như trong ký ức anh nhưng khi ghép lại với nhau thì lại khiến anh có cảm giác xa lạ đến khó hiểu. Nhất là đôi mắt ấy.

Khi mới quen, ánh mắt cô đầy cảnh giác, bài xích.

Về sau, khi hai người ở bên nhau, trong đó từng chứa đựng biết bao dịu dàng.

Dù là sau cùng, khi mọi thứ sụp đổ, ánh nhìn ấy vẫn còn tồn tại sự bực bội, chán ghét.

Nhưng giờ đây chỉ là một khoảng lặng trống rỗng, không chút cảm xúc như thể anh và cô chỉ là hai người xa lạ chưa từng liên quan đến nhau.

Từ “người xa lạ” vừa hiện ra trong đầu, Giang Cảnh Sơ cảm thấy một cơn đau lan tràn nơi lồng n.g.ự.c như thể có ai đó dùng nắm đ.ấ.m nện mạnh vào tim anh.

Thậm chí anh không nhận ra nét mặt mình đã bắt đầu lộ rõ sự mệt mỏi và tổn thương.

“Thích hắn đến vậy sao?”

Thích đến mức dù biết rõ anh ta ngoại tình cũng vẫn giả vờ như không hay biết.

Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi ấy cuối cùng cũng khiến vẻ bình thản của Tần Hoạ có chút rạn vỡ.

Đôi mày đẹp khẽ nhíu lại.

“Anh đang nói đến ai?”

Giang Cảnh Sơ cười lạnh, đầu lưỡi nghiến mạnh lên vòm miệng.

“Không phải hắn thì còn ai nữa? Bên cạnh em, chẳng lẽ còn có nhiều người khác?”

Tần Hoạ làm sao biết được Giang Cảnh Sơ đang bóng gió chuyện gì, mấy tấm ảnh hôm qua cô còn chưa kịp xem. Cô ngỡ anh lại đang lôi chuyện cô và Ôn Lễ năm xưa ra nói móc.

Mà nghĩ đến việc anh sắp kết hôn, vậy mà vẫn năm lần bảy lượt xen vào chuyện riêng tư của cô, cảm thấy thật vô lý.

Nên lời ra khỏi miệng cũng cứng rắn hơn: “Đúng, tôi thích anh ấy đến vậy đấy.”

Loading...