SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 8: Một sự hiểu lầm
Cập nhật lúc: 2025-04-09 05:49:58
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe được câu trả lời chắc nịch của Tần Hoạ, Giang Cảnh Sơ khẽ gật đầu, nụ cười trên môi đầy vẻ tự giễu.
Thật nực cười! Anh hết lòng bênh vực cô, còn thuê cả thám tử riêng giúp cô thu thập bằng chứng. Vậy mà rốt cuộc thì sao? Người ta căn bản chẳng hề bận tâm.
“Hay lắm, ra nước ngoài mấy năm, tài cán không thấy đâu mà cái kiểu ăn chơi thì học được chẳng ít. Giờ ngay cả chuyện N nữ chung một chồng cũng có thể chấp nhận được à?”
Câu này thực sự quá khó nghe.
Dù lúc này vẫn mù mờ chưa hiểu đầu đuôi ra sao, Tần Hoạ cũng không khỏi nổi trận lôi đình khi nghe vậy.
“Anh đang nói linh tinh cái gì thế?”
Giang Cảnh Sơ cười lạnh, đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm cô. Ngón cái mang theo mùi hương bạc hà nhàn nhạt, lướt nhẹ một cách trêu chọc trên đường viền môi đầy đặn của Tần Hoạ.
Đồng tử cô khẽ co rút, đôi môi bị giam giữ không khỏi khẽ run rẩy như một đóa hoa vừa ngậm sương đêm, run rẩy trong gió sớm.
Cổ họng Giang Cảnh Sơ khẽ chuyển động, anh thực sự rất muốn cúi xuống, hung hăng mà hôn lấy cô.
Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua vết sẹo nhạt giữa chân mày cô, đồng tử anh khựng lại, bàn tay đang giữ cằm cô cũng bất giác siết chặt.
Tần Hoạ đau đến bật lên tiếng “ưm”, đôi mày thanh tú nhíu lại, vung tay hất mạnh tay anh ra: “Anh điên à!”
Giang Cảnh Sơ nhìn lướt qua mấy vết hằn đỏ hiện rõ trên cằm cô, trong lòng thoáng qua một tia tự trách, liền quay mặt đi.
“Không kén chọn vậy, không sợ lây bệnh à?”
“Giang Cảnh Sơ!”
Tần Hoạ tức đến phát run, cả khuôn mặt xinh đẹp thoắt cái đỏ bừng vì giận.
Cô vẫn chưa hả giận, đẩy mạnh anh một cái đầy căm phẫn: “Anh mới bị bệnh ấy! Cả nhà anh đều bị bệnh!”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nói xong liền hất anh ra, sải bước rời đi.
Giang Cảnh Sơ hơi lảo đảo một chút, với sức cô, đẩy vào người anh chẳng khác gì mèo con cào ngứa. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy rõ các ngón tay buông thõng hai bên anh đang run lên từng đợt.
Anh biết lần đó mình lỡ tay, hình ảnh m.á.u tươi chảy dài từ trán Tần Hoạ đến giờ vẫn như khắc sâu vào tâm trí, ghê rợn và ám ảnh. Rốt cuộc vẫn để lại sẹo.
Giang Cảnh Sơ lúc này chỉ muốn châm một điếu thuốc để bình tĩnh lại nhưng bật lửa mấy lần cũng không cháy.
Tức giận, anh bóp gãy điếu thuốc, ném cả nó lẫn bật lửa vào thùng rác bên cạnh, trong lòng mới nguôi ngoai phần nào.
Châu Thế Khải vốn đang đi tiếp khách, giữa chừng tranh thủ chút thời gian đến gặp Tần Hoạ. Giờ xử lý xong công việc, quay lại phòng bao, tiện thể đi vệ sinh.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh liền thấy Giang Cảnh Sơ đang tựa vào tường ngẩn người, mắt sáng lên: “Tổng giám đốc Giang!”
Giang Cảnh Sơ đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, nghe tiếng gọi liền khẽ nhướng mắt đầy khó chịu.
Châu Thế Khải bước nhanh lại mấy bước.
Từ sau lần vô tình đắc tội Giang Cảnh Sơ, anh bị đá khỏi dự án, anh đến Giang Thị tìm Giang Cảnh Sơ mấy lần cũng chẳng được cho lên thang máy.
Ban lãnh đạo cứ thúc ép liên tục, mấy hôm nay anh phải chạy đôn chạy đáo tìm đủ mọi mối quan hệ để cứu vãn tình hình.
Không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được “chính chủ” ở đây.
“Tổng giám đốc Giang, có thể làm phiền anh năm phút được không?”
Giang Cảnh Sơ vừa mới bình tĩnh đôi chút, thấy người đến là Châu Thế Khải, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
Anh bóp trán, trong mắt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.
“Tôi tưởng lần trước đã nói rất rõ với Châu tổng rồi.”
Châu Thế Khải thoáng ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến nhóm người già cố chấp trong hội đồng quản trị, anh chỉ đành mặt dày tiếp tục.
“Xin lỗi Giang tổng, tôi biết làm phiền anh lúc này là không phải. Nhưng dự án Vịnh Hưng Hoa đã có biết bao người bỏ công sức, nếu chỉ vì lỗi lầm cá nhân của tôi mà khiến hợp tác đổ bể, e là không công bằng với tất cả những người đã vất vả vì dự án này.”
Giang Cảnh Sơ cười lạnh, rõ ràng chẳng để tâm những lời đó.
Anh đứng thẳng người, ánh mắt khinh khỉnh quét qua đối phương: “Vậy thì sao lúc đó không biết tự kiểm soát lời nói và hành vi của mình?”
Trong lòng Châu Thế Khải như có cả bầy ngựa hoang chạy loạn.
Cả Bắc Thành đều biết thiếu gia nhà họ Giang tính khí thất thường nhưng cũng chẳng ai bảo anh ta thất thường đến mức biến thái như vậy!
Chỉ là anh trò chuyện đôi câu với nhân viên PR trong buổi tiệc xã giao, sao lại thành đại tội rồi?
Nhưng mà ai bảo người ta là Thái tử nhà họ Giang. Dù có mười người như anh cộng lại cũng không dám hó hé nửa lời.
Lúc này, Châu Thế Khải chỉ đành hít sâu một hơi: “Tôi biết mình sai rồi nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng.”
“Nỗi khổ?”
Giọng nói trầm thấp của Giang Cảnh Sơ khẽ cao lên như thể cuối cùng cũng nghe được một câu khiến anh thấy hứng thú.
Châu Thế Khải hơi ngập ngừng, mặt lộ ra chút xấu hổ.
“Dù tôi có bạn gái thật nhưng cô ấy ở nước ngoài quanh năm, rất hiếm khi quay về. Anh cũng là đàn ông, chắc cũng hiểu. Đôi khi, con người vẫn có vài nhu cầu nhất định chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-8-mot-su-hieu-lam.html.]
Ở nước ngoài quanh năm? Hiếm khi quay về?
Trong đầu Giang Cảnh Sơ chợt lóe lên điều gì đó, nhanh đến mức anh không kịp nắm bắt. Anh buột miệng nói:
“Không đúng… Vừa rồi tôi còn thấy anh đang ăn tối với bạn gái anh mà.”
Châu Thế Khải ngẩn người trong giây lát, phản ứng vài giây mới nhớ ra: “Anh nói cô Tần sao? Không phải đâu, cô ấy không phải bạn gái tôi. Chỉ là một nhà thiết kế nội thất thôi.”
“Nhà thiết kế nội thất?”
Khi nghe đến ba chữ này, trong ánh mắt Giang Cảnh Sơ thoáng hiện lên một tia khác lạ.
Châu Thế Khải vốn lanh lợi, liếc qua cũng đoán được có lẽ Giang Cảnh Sơ đã hiểu lầm điều gì, vội vàng giải thích:
“Đúng vậy, gần đây tôi mới từ nước ngoài trở về nên muốn sửa sang lại căn nhà bỏ trống đã lâu. Qua giới thiệu của bạn bè mới biết đến cô Tần.”
Sợ Giang Cảnh Sơ không tin, anh nhanh chóng lôi điện thoại ra, mở đoạn trò chuyện Wechat giữa anh và Tần Hoạ.
“Tính cả hôm nay thì chúng tôi mới gặp nhau hai lần, còn lại đều liên lạc công việc qua WeChat.”
Giang Cảnh Sơ liếc mắt nhìn qua, quả thật nội dung toàn là công việc, không có gì mập mờ.
Lại hồi tưởng những lần trò chuyện cùng Tần Hoạ gần đây, anh nhận ra cô chưa từng nhắc đến bạn trai hay Châu Thế Khải, tất cả đều là anh tự mình gán ghép.
Nghĩ thông suốt rồi, Giang Cảnh Sơ đứng c.h.ế.t lặng một hồi, cuối cùng cười khổ. Thà để mình hiểu lầm rằng cô có bạn trai, còn hơn để bản thân dính dáng gì đến mình.
Tần Hoạ, em sợ tôi bám lấy em đến vậy sao?
…
Khi Giang Cảnh Sơ từ nhà vệ sinh quay lại, khí thế trên người anh rõ ràng đã thay đổi, u ám lạnh lẽo đến cực điểm.
Lên xe, anh chỉ bảo tài xế đưa Kỷ Tĩnh Nhã về nhà rồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt, mày nhíu chặt.
Kỷ Tĩnh Nhã ngồi cạnh, cảm nhận được luồng khí lạnh quanh anh, bất giác nhớ về lần đầu tiên gặp anh ba năm trước cũng là loại lạnh lẽo đến thấu xương như vậy.
Đó là một buổi sáng mưa dầm không dứt.
Cô vừa thay áo blouse trắng trong phòng khám thì Giang Cảnh Sơ gõ cửa bước vào.
Anh có một loại khí chất bẩm sinh khiến người ta không thể không để ý.
Chưa để cô kịp mở miệng, anh đã bước tới ngồi thẳng vào ghế khám bệnh, tựa người lười nhác vào ghế, giọng nói lạnh nhạt tới cực điểm: “Bác sĩ, nghe nói cô rất giỏi. Vậy cô có biết làm sao để quên một người không?”
Kỷ Tĩnh Nhã từng tiếp xúc với đủ dạng bệnh nhân có vấn đề tâm lý nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được một lời mở đầu như vậy.
Trực giác mách bảo rằng người đàn ông này đã gặp phải một vết thương lòng khó vượt qua.
Cô mỉm cười ngồi xuống đối diện anh:
“Anh có thể kể cho tôi nghe, người anh muốn quên là người như thế nào không?”
Giang Cảnh Sơ nghe vậy, đôi mắt cụp xuống khiến người ta không tài nào đoán được cảm xúc trong đáy mắt anh. Một lúc sau, anh mới buông một câu: “Một người phụ nữ khiến tôi vừa yêu vừa hận.”
“Cụ thể là gì?”
Kỷ Tĩnh Nhã nhẹ nhàng dẫn dắt, là một bác sĩ tâm lý, việc hiểu rõ căn nguyên vấn đề là điều cơ bản.
“Ví dụ anh yêu cô ấy ở điểm nào? Và tại sao lại hận cô ấy?”
Giang Cảnh Sơ nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô: “Mấy câu hỏi này có liên quan gì đến việc tôi muốn quên em ấy không?”
“Chẳng phải các bác sĩ tâm lý đều biết thôi miên sao? Nếu thôi miên có thể khiến tôi quên được em ấy, tôi muốn thử.”
Kỷ Tĩnh Nhã cười nhẹ, không hề giận trước thái độ chất vấn kia.
“Về lý thuyết thì có thể nhưng chỉ là quên tạm thời. Khi tỉnh dậy, cô ấy vẫn sẽ tồn tại trong ký ức anh.”
Giang Cảnh Sơ gật đầu, như thể đã sớm đoán được điều đó.
“Vậy là được rồi. Tôi chỉ muốn có một giấc ngủ ngon, một giấc mộng không có em ấy.”
…
Hồi ức đến đây thì xe đã dừng trước cổng nhà họ Kỷ.
Tài xế vòng ra mở cửa, Kỷ Tĩnh Nhã vừa vịn tay lên thành cửa, vừa quay đầu nhìn Giang Cảnh Sơ vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Lâu rồi anh chưa đến văn phòng em. Bao giờ rảnh thì qua ngồi chơi chút nhé?”
Đây là một bí mật mà cả hai đều ngầm hiểu.
Những năm gần đây, mỗi khi Giang Cảnh Sơ mất ngủ hay tâm trạng bất ổn, anh thường đến văn phòng của Kỷ Tĩnh Nhã. Có khi là để cô thôi miên, ngủ một giấc sâu, có khi chỉ đơn giản là trò chuyện.
Một năm gần đây, giấc ngủ và cảm xúc của anh đã dần ổn định. Không ngờ rằng, từ khi Tần Hoạ trở về, mọi thứ lại bắt đầu rối loạn.
Kỷ Tĩnh Nhã là bác sĩ tâm lý, ánh mắt cực kỳ nhạy bén, chỉ liếc qua đã nhìn ra cảm xúc bất thường của anh.
Giang Cảnh Sơ nghe vậy, mí mắt khẽ động.
“Vài hôm nữa đi.”