SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 100: MẠNG THÌ MIỄN CƯỠNG GIỮ ĐƯỢC, NHỮNG THỨ KHÁC KHÓ NÓI…

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-11 16:10:32
Lượt xem: 221

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt đẹp long lanh của cô gái, giống như bịt tai trộm chuông mà cụp mi xuống, đợi đến khi tháo vòng tay, cởi giày và quần áo, thân hình yểu điệu mới bước vào vòi sen, màn nước ào ào làm mờ đi một phòng xuân sắc.

Lúc Quý Minh Trần từ phòng tắm ra, vị trí bị băng bó ở n.g.ự.c đột nhiên m.á.u chảy như suối, cảm giác đau đớn dữ dội ập đến, anh bất đắc dĩ chỉ có thể sang phòng bên cạnh gọi bác sĩ Lâm đến cầm m.á.u và băng bó lại cho mình.

Lâm Trạch Nhân vừa rồi mới gặp Ôn Dao đi ra từ phòng bệnh này, anh ta còn chào hỏi cô, kết quả đối phương căn bản không để ý tới anh ta, khiến anh ta lúc đó rất nghi ngờ, sao tự dưng mặt cô lại đỏ như vậy…

Mãi đến bây giờ nhìn thấy Minh trưởng quan, anh ta mới hiểu ra.

Đối với chuyện này Lâm Trạch Nhân rất bất lực, đợi sau khi băng bó vết thương cho anh xong, anh ta nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt trên giường khuyên nhủ: “…Minh trưởng quan, vết thương hiện tại của anh tuy rằng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng cũng không hạn chế hành động, nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng.”

“Không nên để nhịp tim quá nhanh, cũng không nên vận động mạnh, có vài chuyện… hay là anh tiết chế một chút?”

Đối với đời tư của Minh trưởng quan, anh ta không quản được, Minh trưởng quan người này có sở thích gì, thích chơi trò kích thích nào, anh ta cũng không quan tâm.

Nhưng lần phẫu thuật khâu tim này là do anh ta làm, bây giờ quan hệ của bọn họ là bác sĩ và bệnh nhân, chứ không phải cấp trên cấp dưới.

Là bác sĩ, anh ta không hy vọng công sức mình bỏ ra bị chà đạp một cách tàn nhẫn, cũng không hy vọng bệnh nhân của mình không phối hợp điều trị còn làm loạn như vậy…

Nhưng anh ta dặn dò nghiêm túc nửa ngày, người đàn ông tuấn tú trên giường bệnh lại mỉm cười, như có điều suy nghĩ nói với anh ta: “Tôi đoán đúng rồi…”

“?”

Sắc mặt Quý Minh Trần tuy tái nhợt, nhưng thần sắc lại đặc biệt dịu dàng, đôi mắt hoa đào kia như rơi xuống những mảnh sao lấp lánh, trông vô cùng xinh đẹp rực rỡ: “Nỗi buồn vui của con người không giống nhau.”

“Bác sĩ Lâm, cho nên có lẽ anh không hiểu tâm trạng vui vẻ của tôi lúc này.”

Lâm Trạch Nhân hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì: “…OK.”

Anh ta cảm thấy vấn đề nghiêm trọng nhất của Minh trưởng quan có lẽ không phải là tim, mà là đầu óc, dặn dò anh thêm nữa anh cũng sẽ không nghe lọt tai một chữ, còn không bằng lát nữa nói chuyện với Ôn Dao xem sao.

Lâm Trạch Nhân quen diễn cùng anh rồi, giờ phút này mặt không đổi sắc đút hai tay vào áo blouse trắng, lễ phép cười nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, có chuyện gì Minh trưởng quan cứ gọi tôi.”

Trải qua chuyện xảy ra vào lúc rạng sáng, tâm trạng Ôn Dao mãi không bình tĩnh lại được, cô trở về phòng tắm rửa, ngồi ngẩn người trước bàn làm việc rất lâu, mãi đến khi trời sáng, cô mới chợt nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng ra khỏi cửa xuống lầu.

Cô đầu tiên là đứng một lúc bên ngoài phòng bệnh ở tầng ba, sau đó lại đến nhà ăn ở tầng hai, lúc này vừa đúng giờ ăn cơm, trong nhà ăn rất đông người, tiếng bàn tán ồn ào.

Các nhân viên căn cứ nội bộ vốn luôn quy củ trật tự, hai ngày nay đã nổ tung, giống như cuộc sống yên bình tẻ nhạt sắp bị thứ gì đó phá vỡ, có người hưng phấn, có người hoang mang, có người sợ hãi, cũng có người mong đợi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-100-mang-thi-mien-cuong-giu-duoc-nhung-thu-khac-kho-noi.html.]

“Minh trưởng quan rốt cuộc là tình huống gì? Bác sĩ Lâm nói sao…”

“Hầy, tim đều bị đ.â.m thủng rồi, phẫu thuật khâu vá làm cả đêm, vì mất m.á.u quá nhiều mà mấy lần ngất xỉu, còn có gì hay để nói nữa.”

“Nhưng anh ấy không phải là dị năng giả sao? Dị năng giả có linh nguyên hộ thể, hẳn là sẽ không đến mức c.h.ế.t chứ?”

“Mạng thì miễn cưỡng giữ được, nhưng những thứ khác thì khó nói…”

“Bác sĩ Lâm chắc sợ phải chịu trách nhiệm, chỉ nói mơ hồ là Minh trưởng quan không nguy hiểm đến tính mạng, đội trưởng Melissa bảo mọi người yên tâm nói lão đại của bọn họ sẽ không sao, nhưng rốt cuộc là tình huống gì, người sáng suốt vừa nhìn là có thể đoán ra được.”

“Nói gì thì nói, cứ nói Địch Đại Hổ, cậu ta và đội trưởng Melissa đi theo Minh trưởng quan nhiều năm như vậy, nếu Minh trưởng quan thật sự không có việc gì, cậu ta một người đàn ông sao lại khóc thành như vậy?”

“Còn nữa, sáng nay cậu không thấy sao? Khu 1 Đông Châu nhận được tin tức đã phái người tới rồi, tôi đoán trời của khu 14 Đông Châu chúng ta, thật sự sắp thay đổi rồi…”

Ôn Dao: “…”

Chiều hôm qua lúc cô trở về,  hai người Lạc Toàn Tinh và Hà Phong Diên bị đưa đi, lúc đó cô tinh thần hoảng loạn, cũng không chú ý lắm.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Bây giờ nghe thấy những lời bàn tán trắng trợn này, lại liên tưởng tới cửa phòng bệnh trống trơn ở tầng ba, cô mới coi như phản ứng lại được sự khác thường đó là gì.

Hóa ra là chuyện Quý Minh Trần bị thương nặng dẫn đến cục diện tan rã, cùng với lòng người trong tổng bộ căn cứ khu 14 d.a.o động bất an…

Mọi người cảm thấy anh sắp trở thành phế nhân, lo lắng anh không bảo vệ được khu 14 Đông Châu nữa, cho nên đang hao nhao đoán xem trưởng quan  tân nhiệm sẽ là ai, suy nghĩ không có sự che chở của Minh trưởng quan, tương lai của khu 14 Đông Châu cùng với vận mệnh của bọn họ sẽ đi về đâu…

Bọn họ không quan tâm người khác, chỉ quan tâm bản thân mình.

Còn Quý Minh Trần thì sao? Người đi trà nguội, cho dù Minh trưởng quan trước kia có vẻ vang rạng rỡ đến đâu, cho dù anh đã từng cống hiến gì cho khu 14 Đông Châu, vào khoảnh khắc mất đi giá trị, anh liền mất đi sự ủng hộ của tất cả mọi người.

Cho nên bây giờ, anh nằm thoi thóp trên giường bệnh không ai hỏi han, có vài người bọn họ lại còn ở đây ăn uống, còn đang cá cược đoán xem trưởng quan tân nhiệm căn cứ sẽ là ai, còn đang lo lắng cho vận mệnh cá nhân của mình…

Đây chính là tận thế, tận thế mà ai ai cũng lo lắng cho bản thân, cho dù là đại lão lợi hại như Quý Minh Trần, cho dù là những cán bộ cấp cao trong căn cứ ngày thường cung kính với anh, vậy mà cũng không ngoại lệ.

“…”

Ôn Dao tâm trạng phức tạp cầm một ly sữa và bánh mì nướng, chọn một vị trí cạnh cửa sổ.

Lúc ngồi xuống, ký ức lắng đọng đã lâu trong đầu ùa về, cô vậy mà lại nhớ tới một chuyện.

Cũng là chuyện xảy ra vào thời kỳ đầu tận thế lúc bọn họ chạy trốn trên đường đến khu an toàn thành phố Lâm Hạc, nhớ có một thanh niên to béo tên là Hoa Trụ, lúc đó mọi người đều trêu chọc gọi hắn là “Thiết Trụ”.

Hắn cũng là bạn tốt của Thẩm Dật Xuyên, nhưng không giống với sự dâm đãng hạ lưu của Lưu Phi Đức, hắn có tấm lòng lương thiện, làm người cũng hào phóng rộng lượng, việc gì bẩn thỉu nặng nhọc vất vả hắn cũng nguyện ý làm, việc gì người khác thấy phiền phức hắn cũng nguyện ý gánh vác.

Loading...