Ban đầu Ôn Dao còn cảm thấy sợ hãi vì vẻ ngoài hung dữ của hắn, sau khi tiếp xúc lâu mới biết, tính cách và ngoại hình của hắn hoàn toàn không phù hợp, hắn tính tình tỉ mỉ ôn hòa, hoàn toàn chính là một người tốt bụng.
Hơn nữa vì trong nhà có một cô em gái, Hoa Trụ đối với người vô dụng như cô lúc đó cũng đặc biệt chăm sóc, còn gọi một tiếng “Dao muội” rất thân thiết, có gì ngon cũng chia cho cô trước.
Hắn là người thứ hai ngoài Thẩm Dật Xuyên khiến Ôn Dao cảm thấy rất an toàn.
Nhưng cho dù là người tốt như vậy, sau khi ngoài ý muốn bị gãy chân mất đi giá trị của mình, Thẩm Dật Xuyên vẫn nổ s.ú.n.g g.i.ế.c hắn.
Trong đêm tuyết rơi đó, cô tận mắt chứng kiến mấy người bọn họ mắt đỏ hoe cãi nhau.
Có người gào thét cảm thấy bất công: “Anh Thiết Trụ đối xử với chúng ta tốt như vậy, chúng ta g.i.ế.c anh ấy cũng quá bất nghĩa rồi?”
Có người cũng bất đắc dĩ chất vấn: “Người bị gãy chân không g.i.ế.c thì có thể sống được bao lâu? Chúng ta cõng anh ấy đi một đoạn đường rồi, đã là hết lòng quan tâm rồi!”
“Cậu nói chúng ta cho dù có đưa anh ấy đến khu an toàn thành phố Lâm Hạc, rồi sao nữa? Thời buổi này có bác sĩ nào lắp chân giả cho anh ấy không? Có thiết bị vật lý trị liệu nào không? Cho dù có, chúng ta có gánh vác nổi không?”
“Anh ấy sớm muộn gì cũng phải chết, bản thân anh ấy cũng nói nguyện ý chết, là anh ấy không muốn liên lụy chúng ta, chúng ta có lỗi gì…”
Tối hôm đó Thẩm Dật Xuyên rất im lặng, sau khi dập tắt điếu thuốc trong tay, cụp mi xuống, giọng nói trầm trầm, nói với cô gái mắt đỏ hoe bên cạnh: “A Dao, đừng đánh cược vào nhân tính, càng đừng đánh cược vào nhân tính trong tận thế.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bản chất của nhân tính, chính là ích kỷ.”
“Anh cũng vậy sao?”
“Anh cũng vậy, anh có thể cố gắng cứu em, nhưng không thể đảm bảo sẽ không bao giờ bỏ rơi em.”
“Cho nên dù lúc nào, em cũng phải học cách tự mình mạnh mẽ, em phải khiến bản thân mình trở nên hữu dụng có giá trị, đừng dễ dàng dựa dẫm vào bất cứ ai, kể cả anh.”
Người đàn ông nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô gái, trong đáy mắt có sự dịu dàng hiếm thấy, cũng có nỗi đau buồn và thống khổ không kìm nén được: “Hiểu chưa?”
“…”
“Bản chất của nhân tính, chính là ích kỷ.”
“Anh cũng vậy sao?”
“Anh cũng vậy.”
Lại một lần nữa nhớ tới những chuyện cũ này, tâm trạng Ôn Dao đã không còn gợn sóng nào nữa, cô cầm một miếng bánh mì, vừa xé nhỏ ăn, vừa lẩm bẩm một câu: “Tôi không giống.”
Cho dù thế đạo này có lạnh lùng đen tối đến đâu, cho dù nhân tính trong tận thế có ích kỷ bạc bẽo đến đâu, cô cũng tuyệt đối sẽ không phản bội bất cứ ai đã từng có ơn với mình, cô có thể trở nên kiên cường lý trí, nhưng cô tuyệt đối sẽ không đánh mất lương tâm.
Cho nên sau khi ăn sáng xong, Ôn Dao lập tức đi tìm bác sĩ Lâm, hỏi kỹ về tình hình vết thương của Quý Minh Trần.
Lâm Trạch Nhân nói: “Ôn tiểu thư cứ yên tâm, sáng nay tôi đã kiểm tra lại vết thương của Minh trưởng quan rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ôn Dao nghĩ đến những lời đồn nghe được trong nhà ăn, thuật lại đơn giản một chút rồi hỏi: “Vậy trưởng quan căn cứ khu 14 Đông Châu sẽ thay người sao?”
Chương 102: Hai người các người hãy khống chế một chút
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-101-chuyen-kho-noi.html.]
Lâm Trạch Nhân suy nghĩ một chút, bình tĩnh lắc đầu.
Ôn Dao: “Ý là sẽ không?”
Lâm Trạch Nhân: “Không phải sẽ không, cũng không phải sẽ có, mà là tôi không biết, Ôn tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể hiểu, tôi chỉ là một bác sĩ, cũng chỉ phụ trách nghiên cứu thuốc men và cứu người.”
Ý ngoài lời chính là, những chuyện khác của tổng bộ căn cứ anh ta sẽ không xen vào, thậm chí trưởng quan căn cứ khu 14 Đông Châu là ai, cũng không liên quan gì đến anh ta…
Xem ra những người sống tốt ở biệt thự cổ đều là người tinh ranh, trong thời điểm tình hình chưa rõ ràng tuyệt đối sẽ không đứng nhầm đội, thậm chí ngay cả lời nói cũng sẽ không nói bừa.
Ôn Dao cũng không làm khó anh ta, gật đầu nói: “Được, cảm ơn.”
Lúc cô gái xoay người rời đi, Lâm Trạch Nhân suy đi nghĩ lại vẫn gọi cô lại: “Còn một chuyện nữa…”
Ôn Dao quay đầu: “Chuyện gì?”
Lâm Trạch Nhân đẩy gọng kính, lại sờ sờ mũi: “Vết thương của Minh trưởng quan cần tĩnh dưỡng, anh ấy bị thương ở tim, cho nên nhịp tim không nên quá nhanh…”
Anh ta vốn đã sắp xếp xong câu chữ, nhưng lời đến bên miệng lại luôn cảm thấy có chút khó nói: “Cho nên hai người các người hãy khống chế một chút, ít nhất là kiên trì một tháng…”
Ôn Dao: “?”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Lâm Trạch Nhân nghiêm túc nói: “Tôi có thể hiểu hai người các người lâu ngày gặp lại như vợ chồng son, nhưng trước mắt vết thương của Minh trưởng quan đặc thù, không thể chịu kích thích quá lớn, cũng không nên tiêu hao thể lực quá độ…”
“Sáng nay sau khi Ôn tiểu thư ra khỏi phòng bệnh, Minh trưởng quan vừa đau tim vừa nôn ra máu, tình huống này…tôi nghĩ là có thể tránh được.”
Cuối cùng cũng hiểu đối phương đang ám chỉ điều gì, Ôn Dao lập tức đỏ mặt: “Không phải tôi…”
Lâm Trạch Nhân hoàn toàn hiểu sự ngại ngùng của đối phương, vẻ mặt là một bác sĩ đã nhìn thấu nhưng không nói toạc ra: “Tôi hiểu, tôi cũng đã nói với Minh trưởng quan rồi, nhưng tính cách cố chấp của anh ấy cô cũng biết, rất nhiều lời anh ấy không nghe lọt tai, cho nên tôi chỉ có thể nói lại nguyên văn cho Ôn tiểu thư.”
Ôn Dao: “…”
Thôi được rồi, bây giờ cô giải thích gì cũng giống như đang che giấu, dù sao thì tối qua cô thật sự ở trong phòng bệnh của Quý Minh Trần cả đêm, sáng sớm lại mặt đỏ bừng đi ra, rất khó không khiến người khác nghĩ nhiều.
Trong mắt người ngoài bọn họ cũng sớm đã là một đôi rồi, bị hiểu lầm cũng không phải là ngày một ngày hai, thật sự không cần thiết phải tranh luận.
“Được, tôi biết rồi.”
Tạm biệt bác sĩ Lâm xong, Ôn Dao đi tới phòng bệnh của Quý Minh Trần.
Lúc bước vào cửa, cô còn có chút do dự, luôn cảm thấy có chút khó đối mặt với mối quan hệ đã bị vạch trần giữa bọn họ…
Quý Minh Trần người này ngày thường sống xa hoa, phòng bệnh cũng là phòng bệnh cao cấp, không chỉ có phòng tắm riêng, bên cạnh còn có ghế sofa, bên cạnh ghế sofa là một cửa sổ sát đất, sau khi rèm cửa được kéo ra, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua bóng cây, chiếu rọi loang lổ vào trong…
Mà giờ phút này anh đang ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt trên bàn trà thủy tinh, giống như không có chuyện gì xảy ra, vô cùng nhàn nhã bóc vải.
Bàn trà thủy tinh phản chiếu ánh nắng, làm nổi bật đôi tay trắng nõn thon dài kia, trên chiếc áo sơ mi trắng của anh có những bóng lá loang lổ, cả người dưới ánh sáng buổi sớm mai trông đẹp như một bức tranh nghệ thuật.
“…”
Quả nhiên là Quý Minh Trần, người này hình như chưa bao giờ có lúc nào không nhàn nhã, đại nạn sắp đến anh cũng không biết.