Ôn Dao đứng ở lối vào một lúc, Quý Minh Trần nhận ra động tĩnh bên cửa cũng đợi một lát, thấy cô mãi không chịu vào, anh cúi đầu cười khẽ: "Sao vậy bảo bối, bây giờ gặp anh cũng ngại ngùng à?"
Ôn Dao bèn bước vào, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh anh.
Lúc cô ngồi xuống cũng là lúc Quý Minh Trần vừa bóc xong vỏ quả vải cuối cùng, bàn tay trắng nõn thon dài tùy ý đưa tới bên môi cô gái.
Ôn Dao vốn định nói mình không ăn, kết quả cánh môi bị cùi vải mát lạnh mềm mại chạm nhẹ, xúc cảm xa lạ giống như một nụ hôn mà người đàn ông đưa tới, mềm mại ngọt ngào, còn mang theo hương thơm thanh mát của vải, khiến cô đầu óc chợt cứng đờ, theo bản năng đưa tay nhận lấy.
Quý Minh Trần nhìn đôi tai dần đỏ ửng của cô, cúi đầu lại mỉm cười dịu dàng: "Anh đang đút em ăn đấy, lần sau há miệng ra là được rồi..."
Giọng anh trong vang, trầm ấm, êm tai như ngọc, dù bây giờ là ban ngày ban mặt, Ôn Dao vẫn sững người trong giây lát.
Cô ăn một quả vải để bình tĩnh lại, cụp mắt nói: "Anh có thể... nói chuyện cho đàng hoàng không?"
Quý Minh Trần vừa khéo lại bóc xong một quả, đầu ngón tay ướt át lại đưa tới: "Hửm? Anh nói chuyện kiểu gì mà không đàng hoàng?"
"..."
Thôi được rồi, có lẽ đây căn bản không phải vấn đề của anh, mà là vấn đề của cô, là cô ngày càng sa vào sắc đẹp của anh, bây giờ ngay cả nghe giọng anh cũng có chút không chịu nổi.
Ôn Dao không nghe lời anh, lại đưa tay lấy quả vải này, quyết định chuyển chủ đề: "Nói chuyện nghiêm túc nào, bây giờ anh định làm thế nào..."
Quý Minh Trần như thể không kìm nén được khóe môi, vẫn nhìn cô cười: "Làm thế nào là làm thế nào?"
"..."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ôn Dao: "Có thể anh không ra ngoài nên không biết, lúc tôi đi ăn ở nhà ăn có nghe mọi người bàn tán về anh, họ lo lắng anh bị thương quá nặng không thể đảm nhiệm chức vụ trưởng quan, đã bắt đầu đoán xem người lãnh đạo mới của khu 14 Đông Châu sẽ là ai rồi..."
Quý Minh Trần nhướn mày: "Lo lắng cho anh à?"
Ôn Dao gật đầu: "Những gì họ đoán là thật sao? Nếu anh thật sự không làm trưởng quan căn cứ này nữa, thì sẽ thế nào?"
Quý Minh Trần suy nghĩ một chút, nụ cười trên mặt hơi tắt: "Nếu thật sự trở thành kẻ tàn phế, cũng chẳng sao cả, chỉ là lưu lạc đầu đường xó chợ, vô gia cư thôi."
"?"
Lời này là thật sao?
Ôn Dao không mấy tin tưởng: "Nhưng anh có công lớn với căn cứ khu 14 Đông Châu, sao họ có thể đối xử với anh như vậy? Ở Bắc Châu, dù là chỉ huy đã thoái vị, chỉ cần căn cứ không thất thủ, thì đều có một phần bảo đảm cuộc sống..."
Quý Minh Trần dùng đầu ngón tay nhặt một quả vải: "Nhưng đây là Đông Châu, không phải Bắc Châu, Đông Châu chưa bao giờ lãng phí bất kỳ tài nguyên nào cho kẻ tàn phế vô dụng, thậm chí không muốn giữ lại kẻ tàn phế vô dụng..."
"Em đã từng ở trại huấn luyện, cũng biết các chỉ huy thoái vị phần lớn sẽ đến trại huấn luyện để tìm một công việc huấn luyện viên cho mình, thậm chí còn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, em đoán xem vì sao?"
Người đàn ông vừa nói vừa bóc thêm một quả vải, Ôn Dao đã được đút tận ba quả rồi, bèn lắc đầu.
Thấy cô không muốn ăn nữa, Quý Minh Trần cũng không bóc tiếp, anh cầm một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau những ngón tay trắng nõn, động tác chậm rãi thong thả: "Bởi vì bất kể lúc nào, họ đều phải khiến bản thân có quyền lực có giá trị..."
"Đông Châu là nơi tuyệt đối tôn trọng kẻ mạnh, khi nắm quyền lực trong tay, mọi người đều kính ngưỡng, hưởng thụ mọi thứ cao cấp nhất, một khi thất thế, thì sẽ chẳng còn gì cả..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-102-anh-dang-dut-cho-em-an-day-lan-sau-chi-can-ha-mieng-la-duoc-roi.html.]
Ôn Dao sững sờ, đôi mắt trong veo nhìn anh chằm chằm.
Quý Minh Trần thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như chú cún con của cô, cố gắng kìm nén khóe môi.
Ôn Dao suy nghĩ một hồi, lại hỏi: "Vậy cha anh thì sao? Cha anh không phải là lãnh chúa Đông Châu sao? Có ông ấy ở đó, anh hẳn là sẽ không thật sự lưu lạc đầu đường xó chợ chứ?"
Quý Minh Trần lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn và thất vọng: "Em đoán xem vì sao ông ta lại là lãnh chúa Đông Châu?"
Lần này Ôn Dao không nói gì nữa.
Suýt chút nữa quên mất, vị kia cũng là người nổi tiếng tàn nhẫn.
Căn phòng ngập tràn ánh nắng im lặng hồi lâu, cô mới cúi đầu dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh còn có tôi, dù cả khu 14 Đông Châu đều phản bội anh, tôi cũng sẽ không phản bội."
Số tiền vàng cô kiếm được tuy không nhiều, nhưng nuôi một người đàn ông vẫn nuôi được, đương nhiên chỉ cần anh không kén chọn.
Quý Minh Trần không hề bất ngờ khi nghe được những lời này từ Ôn Dao, nhưng khi cô thật sự nói ra, anh vẫn không nhịn được ngứa ngáy trong lòng, ngẩng đầu nhìn cô thật sâu.
Gương mặt thiếu nữ bình thản dịu dàng, biểu cảm cũng luôn điềm tĩnh, ánh nắng chiếu lên mặt cô, khiến cả những sợi lông tơ trên làn da trắng nõn cũng hiện rõ, trong mắt cô không có chút do dự hay hoang mang, luôn là dáng vẻ kiên định chấp nhất.
Một trái tim thuần khiết, nhiệt thành chân thành, đó chính là Ôn Dao, là mặt trời giữa gió tuyết Bắc Châu, cũng là ánh sáng duy nhất trong thế giới đen tối này mà anh nhìn thấy...
Mỗi lần nhìn thấy Ôn Dao tốt đẹp như vậy, Quý Minh Trần đều không nhịn được nghĩ.
Trên đời này sao có thể có người nhẫn tâm bỏ rơi cô ấy chứ?
Tên ngốc Thẩm Dật Xuyên kia, có lẽ anh ta sẽ vĩnh viễn không biết thứ mà anh ta đánh mất là bảo vật hiếm có trên đời này...
...
Hai người ngồi một lúc, Quý Minh Trần dẫn Ôn Dao đến phòng vip riêng trên tầng năm của tòa lâu đài, trên đường đi Ôn Dao cẩn thận nhìn anh, muốn đỡ anh nhưng lại do dự không rõ lý do: "Bác sĩ Lâm không phải bảo anh nghỉ ngơi cho khỏe sao? Anh lại dẫn em lên đây làm gì?"
"Còn nữa... Anh bị thương nặng như vậy, có thể ra khỏi phòng bệnh đi lung tung được sao?"
Quý Minh Trần liếc mắt thấy bàn tay đưa ra rồi lại rụt về của cô gái bên cạnh, bèn chủ động đưa tay về phía cô: "Không yên tâm bạn đời của em à, hay là đỡ anh một chút?"
"..."
Yêu cầu này cũng chẳng có gì sai, Ôn Dao nhìn anh vài lần, ngoan ngoãn tiến lại gần, ngón tay chạm vào chất liệu áo sơ mi lụa trơn của anh, là tư thế thân mật khoác tay anh.
Quý Minh Trần cong môi: "Làm phiền bảo bối rồi."
Sau khi vào phòng khách, anh định đi về phòng, nhưng khi đi ngang qua ghế sô pha, vô tình liếc thấy đồ vật trên bàn trà.
Ngoài túi đựng tiền vàng, còn có một số món đồ nhỏ xinh xắn kỳ lạ...
Kể từ khi bị thương trở về từ Bắc Châu, anh vẫn luôn ở phòng bệnh bên dưới, chưa từng lên đây, vì vậy không nhìn thấy những thứ này ngay lập tức: "Đây là gì?"
Ôn Dao đi theo bước chân anh, nhìn đống đồ lặt vặt kia cũng ngẩn người, thời gian quá lâu, cô cũng quên mất lúc đó mình vì tâm trạng gì mà để ở đây, bây giờ đột nhiên bị người ta bắt gặp, cô luôn cảm thấy rất xấu hổ, còn có chút ngại ngùng.