Quý Minh Trần cúi người nhặt một quả cầu pha lê lên, đặt trong lòng bàn tay nghịch hai cái, đáy mắt khó hiểu: "... Tặng anh à?"
Ôn Dao bèn cúi đầu giải thích: "Là nhiệm vụ của doanh trại cấp C, một thời gian trước nhiệm vụ của chúng tôi là làm việc vặt trong thành phố, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm nên nhặt mấy thứ này, cũng không phải cố ý nhặt đâu, nếu anh không thích..."
Quý Minh Trần nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn ra hoa từ khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng kia: "Chuyện khi nào vậy?"
Ôn Dao: "Quên rồi, chắc là bảy tám ngày trước? Lúc tôi về anh không có ở đây, tôi liền tùy tiện để ở chỗ này..."
Quý Minh Trần nhìn cô chằm chằm, đuôi mắt hoa đào hơi cong, sóng nước lưu chuyển, như có muôn vàn suy nghĩ đang cuộn trào, lại như chỉ là dịu dàng cưng chiều.
Hóa ra mấy ngày trước cô đã chủ động trở về, còn chủ động mang quà nhỏ cho anh...
Anh chợt có chút hối hận vì lúc đó mình không có ở đây, cũng có chút hối hận vì không lên xem sớm hơn, nếu không cũng sẽ không phải thấp thỏm lo âu bấy lâu nay.
Ôn Dao bị nhìn đến mức có chút không thoải mái: "Sao... Sao vậy?"
Quý Minh Trần cụp mi xuống, dịu dàng vuốt ve lớp bụi trên quả cầu pha lê: "Bảo bối tặng anh cái gì anh cũng thích, có thể giúp anh bày ra được không?"
Ôn Dao ngẩn người: "Bày ra?"
Quý Minh Trần gật đầu: "Ừ, bày ra."
Ôn Dao lo lắng cho vết thương của anh, chủ động cầm lấy những món đồ nhỏ còn lại: "Được, tôi giúp anh bày, anh muốn bày ở đâu?"
Quý Minh Trần dẫn cô đến kệ trưng bày bên cạnh tủ sách, phía sau lớp kính trong suốt là kệ trưng bày bằng gỗ, trên đó bày rất nhiều đồ cổ và tranh quý đủ loại.
Cửa tủ kính mở ra, vừa vặn có mấy chỗ trống, Ôn Dao lần lượt bày những món đồ nhỏ trong tay lên đó.
Khi bày xong những món đồ này chuẩn bị đóng cửa tủ, cô tình cờ nhìn thấy một khung ảnh, trong khung ảnh là một bức ảnh cũ, trong ảnh có hai thiếu niên một cao một thấp.
Thiếu niên cao hơn mặc áo sơ mi trắng tinh, khoảng mười mấy tuổi, nụ cười dịu dàng rạng rỡ, người thấp hơn khoảng bảy tám tuổi, dung mạo tinh xảo như tạc, mặc áo phông trắng phối quần yếm bò xanh, nét mặt cũng đang cười, nhưng có thể thấy nụ cười đó có chút ngại ngùng và cứng nhắc, giống như cố gắng gượng ép ra.
Ôn Dao phân biệt lông mày và đôi mắt của cậu bé, lại nhìn sang Quý Minh Trần bên cạnh, người đàn ông bên cạnh cũng đang hứng thú nhìn cô: "Không nhận ra bạn đời của mình à?"
Ôn Dao lặng lẽ thu hồi ánh mắt: "..."
Xem ra người này từ nhỏ đã đẹp trai, hồi nhỏ nhan sắc đã rất tuyệt vời, bây giờ hoàn toàn là phóng to theo tỷ lệ, hơn nữa đã mất đi nét non nớt thời thơ ấu, dung mạo khi trưởng thành ngược lại càng thêm kinh diễm.
Bày xong đồ, Quý Minh Trần lại dẫn cô đến phòng ngủ, anh mở tủ quần áo ra, nhìn cô gái đang lo lắng bất an bên cửa: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lại đây."
Ôn Dao liếc mắt nhìn chiếc giường lớn màu trắng tinh kia, trên đó thậm chí còn có cánh hoa hồng đỏ tươi rải rác, giống hệt một khách sạn sang trọng.
Cô cũng không biết Quý Minh Trần dẫn cô đến phòng ngủ riêng của anh làm gì, đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này, hy vọng không phải như cô nghĩ, dù sao bác sĩ Lâm cũng đã dặn dò...
Trong đầu Ôn Dao nghĩ đến đủ thứ linh tinh, nhưng khi cô đến bên tủ quần áo, người đàn ông bên cạnh nói với cô: "Anh cần thay quần áo, em giúp anh chọn một bộ..."
"?"
Ôn Dao: "Tôi chọn?"
Quý Minh Trần cười: "Chọn quần áo mà em thích cho bạn đời, là trách nhiệm của em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-103-phien-bao-boi-thay-do-giup-anh-tay-anh-bi-thuong-roi.html.]
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ôn Dao nhìn anh một cách kỳ quặc, tuy không hiểu tại sao anh vừa tắm xong lại thay quần áo, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước tới giúp anh chọn một chiếc áo sơ mi trắng.
Nói thật thì mấy cái áo sơ mi này của anh trông na ná nhau, ngoài màu sắc ra cô cũng không nhìn ra được điểm khác biệt, nói là chọn kỳ thực là tùy tiện lấy, dù sao có khuôn mặt và vóc dáng này của anh, quần áo căn bản không cần chọn.
Nhìn chiếc áo sơ mi trắng trong tay cô, Quý Minh Trần thăm dò hỏi: "Không phải em thích màu đen sao?"
Ôn Dao bị hỏi đến mức ngơ ngác: "Tôi không thích màu đen..."
"Vậy tại sao em lúc nào cũng mặc đồ đen?"
Ôn Dao suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Vì màu đen không bẩn."
"..."
Quý Minh Trần không nhịn được bật cười, anh đưa chiếc áo sơ mi trong tay cho cô, dặn dò: "Phiền bảo bối giúp anh thay luôn nhé."
Bầu không khí này ám muội đến mức khiến người ta có chút không chịu nổi, Ôn Dao vốn định đi rồi, nghe vậy liền sững sờ: "Cần tôi giúp anh thay luôn sao?"
Cách nhau một mét, Quý Minh Trần cúi đầu, đuôi mắt cong cong, cười với cô dịu dàng và quyến rũ, giọng nói trầm thấp êm tai cũng khàn khàn dễ nghe: "Anh bị thương, giơ tay lên e là không tiện lắm..."
"..."
Ôn Dao cũng không biết lời này của anh là thật hay giả, do dự một lúc vẫn chiều theo ý anh bước tới, sau đó đưa tay cởi cúc áo của anh, anh chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi này, theo từng chiếc cúc áo được cởi ra, chẳng mấy chốc cả phần thân trên đã lộ ra.
Ngực bụng thì không sao, ít nhất còn có băng gạc trắng quấn quanh, nhưng bên dưới lớp băng gạc này là đường nét cơ bụng rõ ràng, bởi vì làn da của anh quá trắng, trên cơ bắp bên cạnh rãnh bụng còn mơ hồ nhìn thấy mạch m.á.u xanh xanh.
Cơ bắp săn chắc, mạch m.á.u ẩn hiện, không hiểu sao, rất có cảm giác mạnh mẽ...
Người đàn ông này từ đầu đến chân không có chỗ nào là không hoàn hảo, ở khoảng cách gần như vậy, chỉ cần cúi đầu nhìn thoáng qua Ôn Dao đã cảm thấy má nóng bừng, cô vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Quý Minh Trần phối hợp động tác của cô, nhưng ánh mắt lại luôn chú ý đến biểu cảm của cô, thấy cô cụp mi xuống, má ửng hồng, anh bèn thừa cơ hỏi: "Thích không?"
"..."
"!!!"
Ôn Dao vốn đã cảm thấy không ổn lắm rồi, câu nói này vừa ra khỏi miệng khiến tai cô như muốn nổ tung.
Sợ tình hình lại phát triển theo chiều hướng nguy hiểm, cô vội vàng lùi lại một bước: "Quý Minh Trần, tôi cảm thấy tôi vẫn cần phải thẳng thắn với anh một chút..."
"Hửm?"
Ôn Dao cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào: "Tôi luôn cảm thấy..."
Quý Minh Trần cũng không vội, chậm rãi cài cúc áo sơ mi, như thể câu nói phóng đãng vừa rồi không phải do anh nói, cả người khí chất ôn hòa, động tác tao nhã quý phái như một vị hoàng tử: "Cái gì?"
Ôn Dao suy nghĩ một chút, vẫn cẩn thận nói thẳng: "Tôi luôn cảm thấy, tình cảm của tôi dành cho anh, hơn phân nửa là do anh quyến rũ, cho nên tôi cũng không chắc chắn đây có phải là thật hay không..."
Quý Minh Trần: "Ồ..."
Lần này không phải muốn báo đáp ân tình của anh, cũng không phải coi anh như người nhà, mà là bị anh quyến rũ.