"Tôi..." Ôn Dao có chút chột dạ cũng có chút căng thẳng: "Tôi cũng không biết nên giải thích như thế nào, tôi chỉ cảm thấy anh quá nhanh, tôi chưa từng gặp ai như anh..."
Cô tự nhận mình không phải là người giỏi ăn nói, nói năng lộn xộn một hồi, cuối cùng bất lực hỏi anh: "Anh... có thể hiểu ý tôi không?"
Quý Minh Trần cài xong chiếc cúc cuối cùng, lông mi khẽ rũ xuống.
Ôn Dao len lén ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh hình như không vui, lại vội vàng bổ sung giải thích:
"Cũng không phải là không đồng ý với anh, tôi chỉ đang nghĩ tôi không thể thích một người nhanh như vậy được, nếu chỉ vì ham muốn sắc đẹp của anh mà làm vậy với anh... như vậy rất không tốt, cũng không đúng lắm."
Quý Minh Trần không nói gì, anh im lặng một lát, nắm tay che miệng, rồi đột nhiên cau mày ho khan một tiếng, không lâu sau khóe môi tràn ra một tia máu, nhỏ giọt lên chiếc áo sơ mi vừa thay.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Chỉ một cảnh tượng này thôi, đã khiến Ôn Dao hoảng sợ vội vàng đưa tay đỡ anh: "Anh sao vậy?"
Sắc mặt Quý Minh Trần lập tức tái nhợt, giọng nói cũng đè nén đau đớn: "Chắc là đứng lâu quá, tim đau..."
Ôn Dao không còn quan tâm đến những thứ khác nữa, vội vàng đỡ anh ngồi xuống giường: "Vậy anh ngồi xuống trước đi, hoặc nằm xuống cũng được? Cần tôi đi gọi bác sĩ Lâm cho anh không?"
Quý Minh Trần dùng ngón tay lau vết m.á.u trên khóe môi, nhìn cô với vẻ yếu ớt và mệt mỏi: "Bác sĩ Lâm cũng rất bận, sáng nay đã làm phiền anh ấy một lần rồi, không thể lúc nào cũng làm phiền anh ấy..."
"Vậy phải làm sao?"
Ôn Dao lo lắng sốt ruột, chợt hối hận vì sự bất cẩn của mình, thấy anh không sao, suýt chút nữa quên mất anh bị thương nặng ở tim.
Quý Minh Trần lại lau vết m.á.u trên khóe môi, ngẩng đầu lên yết hầu khẽ chuyển động: "Vừa rồi em nói gì nhỉ? Là không thích anh, không muốn đồng ý làm bạn đời của anh sao?"
Ôn Dao tự nhận mình không nên so đo với một người bị thương, vốn đã có chút hối hận vì những lời vừa rồi, lúc này bị hỏi như vậy, vội vàng lắc đầu: "Tôi không hề không muốn..."
Quý Minh Trần đột nhiên cúi đầu mỉm cười, tuy biểu cảm dịu dàng, nhưng thần sắc lại vô cùng ảm đạm: "Không sao đâu bảo bối, nếu em thật sự không thích anh, kỳ thực cũng..."
"Em thích anh."
Ôn Dao cắt ngang lời nói thất vọng của anh, đồng thời cầm lấy tờ giấy bên cạnh lau vết m.á.u trên người anh, từng tờ từng tờ giấy ăn trắng tinh, rất nhanh đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Quý Minh Trần nhìn động tác luống cuống của cô, thần sắc dịu dàng, đôi môi mỏng tái nhợt khẽ cử động: "Vậy ngoài việc thích anh, em còn thích ai khác không?"
Ôn Dao: "Không có ai khác, chỉ có anh."
Quý Minh Trần lại hỏi: "Vậy em nói xem... bây giờ anh là gì của em?"
Ôn Dao không hiểu sao anh lại lắm lời đến vậy, đã đau như thế này rồi thì không thể nghỉ ngơi trước được sao?
Cô quay người vứt khăn giấy rồi cũng ngồi xuống bên cạnh anh, ôm lấy cổ anh mà không chạm vào vết thương, dựa vào người anh nói: "Bạn đời, chúng ta là bạn đời."
Nói xong, sợ anh lại nôn ra máu, cô còn vỗ nhẹ vào vai anh, dịu dàng an ủi: "Anh đừng nói nữa được không? Bác sĩ Lâm nói vết thương của anh cần tĩnh dưỡng, không được cử động nhiều..."
Mái tóc mềm mại cọ vào cổ, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Quý Minh Trần thuận thế đưa tay vuốt ve lưng cô, khóe môi cong lên, một nụ hôn yêu thương rơi xuống đỉnh đầu cô: "Được."
Âm hiểm ti tiện thì sao, mưu mô quyến rũ thì đã sao, chỉ cần kết quả cuối cùng là giống nhau là được rồi, bảo bối của anh chính là thuộc về anh, chính là sẽ cam tâm tình nguyện lao vào vòng tay anh...
Bảy năm bên nhau mà Thẩm Dật Xuyên nói?
Hình như cũng không bằng mấy tháng ngắn ngủi của bọn họ...
...
Ngày hôm nay, Ôn Dao cũng không biết mình đã làm gì, mơ mơ màng màng đồng ý làm bạn đời của Quý Minh Trần, rồi lại cùng anh g.i.ế.c thời gian cả ngày, sau đó trời tối.
Buổi tối, để không làm phiền anh nghỉ ngơi, cũng làm theo lời dặn của bác sĩ Lâm, cô không ở bên anh lâu, sớm đã về phòng mình.
Rời khỏi nam hồ ly tinh Quý Minh Trần, tâm trí Ôn Dao mới dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo, không hiểu sao luôn có cảm giác bị lừa gạt...
Sao cô lại thật sự trở thành bạn đời của anh rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-104-am-hiem-ti-tien-thi-sao-muu-mo-quyen-ru-thi-the-nao-chi-can-co-thuoc-ve-anh-la-duoc.html.]
"..."
Thôi, vấn đề không lớn.
Đêm xuống, bầu trời ngoài cửa sổ đen như mực, điểm xuyết những ngôi sao lấp lánh.
Xác nhận Ôn Dao đã rời đi, Melissa mới dám vào phòng khách báo cáo: "Lão đại, người của khu 1 Đông Châu đến rồi, bọn họ đã đợi ở phòng trà tầng một cả ngày rồi."
Quý Minh Trần đứng bên cửa sổ từ từ kéo rèm cửa ra, đợi đến khi ánh trăng mỏng manh rải đầy bệ cửa sổ, anh mới quay lại ngồi xuống ghế sofa cổ điển, dùng ngọn lửa trên đầu ngón tay châm một ngọn nến trắng: "Vẫn chưa đi?"
Melissa gật đầu: "Vẫn chưa đi..."
Cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Tôi đã lấy cớ lão đại bị thương nặng bất tiện gặp khách để từ chối họ, nhưng họ vẫn kiên quyết chờ đợi."
Khí chất ôn hòa dịu dàng trên mặt Quý Minh Trần lúc này đã hoàn toàn biến mất, dù vẫn là biểu cảm mỉm cười thường ngày, nhưng cả người lại toát ra vẻ lạnh lùng xa cách: "Vậy thì thật là kiên nhẫn đấy..."
Melissa: "Vậy lão đại định làm gì?"
Quý Minh Trần cụp hàng mi dài xuống, suy nghĩ một lát: "Một lát nữa tôi sẽ đi gặp họ."
Melissa báo cáo xong việc này định rời đi, nhưng vừa bước được hai bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mạnh dạn quay đầu lại tám chuyện: "Nói chứ lão đại, Ôn tiểu thư có biết là đội trưởng Thẩm làm lão đại bị thương không? Cô ấy biết chuyện này thì phản ứng thế nào?"
Quý Minh Trần nhặt một viên đá cuội trắng như ngọc trên bàn trà lên xoay xoay trong lòng bàn tay, nghe vậy ánh mắt hơi dừng lại.
Melissa lập tức cúi đầu: "Là tôi nhiều chuyện..."
Quý Minh Trần nằm ngả ngớn trên ghế sofa, đôi mắt đen láy sâu thẳm khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc: "Quên nói, cô ấy vẫn chưa biết."
Melissa: "?"
Cơ hội tốt như vậy mà lão đại lại không nói?
Quý Minh Trần vốn không nghĩ nhiều, nhưng bị Melissa hỏi như vậy, anh cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ.
Hôm nay đã nói hết mọi chuyện rồi, tại sao lại không nhắc đến chuyện này...
Lúc đó không nhận ra, bây giờ nghĩ kỹ lại, đại khái là trong sâu thẳm nội tâm, vẫn có một chút không chắc chắn và sợ hãi.
Anh có thể quyến rũ Ôn Dao, có thể giả vờ đáng thương để lấy lòng thương hại của cô, có thể dùng mọi thủ đoạn để cô trở thành bạn đời của anh, nhưng anh không chắc chắn, nếu thật sự đặt Thẩm Dật Xuyên và anh để cô lựa chọn, trái tim cô rốt cuộc sẽ nghiêng về ai...
Liếc nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Melissa, Quý Minh Trần đưa tay thon dài lên xoa huyệt thái dương, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lúc này lại có thêm một tia buồn bã: "Melissa, cô thấy tôi có thể so sánh với bảy năm bên nhau của bọn họ không?"
Melissa: "???"
Đây chẳng phải là người đàn ông đang yêu sao? Lúc nào cũng suy nghĩ lung tung, lo được lo mất?