Tâm trạng Quý Minh Trần u ám đến cực điểm, nhưng ngay khi anh chuẩn bị trực tiếp ra tay, chiếc vòng tay bạc trên cổ tay vô tình va vào tay vịn ghế sofa bằng gỗ, hai bên va chạm, phát ra tiếng động giòn tan.
Ngọn lửa trên đầu ngón tay cũng vì thế mà biến mất không dấu vết, anh bèn vuốt ve chiếc vòng tay bạc rồi từ từ buông tay xuống, sát khí bị áp chế cũng giảm bớt.
Chưa đến lúc xé rách mặt nạ, anh nghĩ...
Hiện tại không chỉ vết thương của anh cần được điều trị thêm, mà Ôn Dao cũng cần cả khu 14 Đông Châu bảo vệ để từ từ trưởng thành...
Anh có thể không quan tâm đến tất cả những thứ này, nhưng anh không thể đặt cô vào tình thế nguy hiểm, khiến cô không có nơi nào để đi.
Vì vậy, Quý Minh Trần kéo tay áo, mỉm cười với người đàn ông đối diện: "Vất vả cho Chử trưởng quan làm người hòa giải rồi."
"Vậy chúng ta mỗi người nhượng bộ một bước, tư liệu tôi sẽ tự mình sắp xếp rồi gửi cho ông, nhưng xin thứ lỗi cho tôi tạm thời giữ lại thuốc thức tỉnh dị năng để sử dụng."
...
Đêm mưa gió bão bùng, nhà thờ Vườn Hoa Hồng.
Tia chớp đột ngột chiếu sáng cả Vườn Hoa Hồng, vô số bông hoa rực rỡ bị mưa lạnh gột rửa điên cuồng lay động, bầu trời đêm màu xanh đậm, phản chiếu vườn hoa hồng đỏ như máu, khung cảnh vừa tráng lệ vừa âm u...
Sau khi đến nhà thờ sáng đèn, Quý Minh Trần cất chiếc ô dính đầy nước mưa, bước lên đỉnh tháp, mỗi bước anh đi lên cầu thang, trong đầu lại vang lên một giọng nói:
"Thằng con hoang, thằng con hoang này! Đều tại mày... là mày hại c.h.ế.t anh trai mày!"
"Quý Minh Trần, mày lòng lang dạ sói, g.i.ế.c anh hại mẹ, mày chính là một tên ác quỷ trời sinh..."
"Ha ha ha ha ha thoát khỏi? Mày tưởng mày thoát khỏi được sao? Những đứa trẻ đó đều c.h.ế.t vì mày! Mày hiểu không!?"
"Là mạng sống của chúng nó tạo nên mày, mày sinh ra đã là một tên tội đồ dơ bẩn, trừ khi mày chết, nếu không cả đời này mày đừng hòng thoát khỏi..."
"Chúng tôi bên nhau bảy năm, trên người cô ấy toàn là dấu vết do tôi đích thân huấn luyện, mày lấy gì để so sánh với tôi, so sánh với quá khứ của chúng tôi?"
"Cô ấy sẽ không thích mày, càng không thể thật sự dựa dẫm vào mày, bởi vì cô ấy và mày căn bản không phải là cùng một loại người, trái tim cô ấy vĩnh viễn không thể ở bên mày..."
"Hổ phụ sinh hổ tử, mày cũng chẳng qua chỉ là đồ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, trong xương cốt toàn là dơ bẩn bỉ ổi..."
"Người trong sạch thì tự khắc trong sạch, nhưng người dơ bẩn thì không thể tự mình trong sạch được, Minh trưởng quan nghĩ rằng làm như vậy là thật sự có thể độc thiện kỳ thân, phân rõ ranh giới với Lãnh chúa đại nhân sao?"
"..."
Đủ loại âm thanh hỗn tạp, hỗn loạn, đến từ vô số người lên án anh, cứ như đã cài đặt một cái máy phát nhạc lặp lại trong đầu, không ngừng lặp đi lặp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-106-bay-gio-em-khong-cau-gi-khac-chi-mong-co-ay-mai-mai-o-ben-em.html.]
Đế giày da rơi trên bậc thang đá phát ra tiếng lộp cộp, cho đến khi, người đàn ông mặc áo trắng bước đến đỉnh tháp của nhà thờ, bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên chiếc quan tài băng trong suốt.
Anh cau mày, chịu đựng cơn đau xé ruột xé gan ở tim và đầu, khẽ mở môi mỏng, giọng nói trầm ấm trong trẻo xen lẫn tiếng mưa ngoài cửa sổ: "Anh trai, vì khu 14 Đông Châu, những gì em có thể làm đều đã làm."
"Bây giờ em không cầu gì khác, chỉ mong cô ấy có thể mãi mãi ở bên em."
"... Chỉ thuộc về em."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
...
Đêm đó Ôn Dao ngủ khá sớm, vào lúc rạng sáng không biết tại sao lại bị tiếng sấm đánh thức, cô mơ màng bò dậy xuống giường đi đến cửa.
Tay đặt lên nắm cửa, vừa mở cửa ra thì thấy có thứ gì đó rơi trên tấm thảm đỏ ở cửa.
Cô dụi mắt, cúi xuống nhặt lên xem, phát hiện là một bông hoa hồng...
Rõ ràng là vừa mới hái, cành lá xanh mướt, cánh hoa đỏ tươi căng mọng, còn điểm xuyết những giọt nước, rất đẹp.
Ôn Dao nhìn về phía cánh cửa cuối hành lang, rồi xoay người cầm bông hoa hồng, cô học theo cách cắm hoa của Quý Minh Trần, nhẹ nhàng cắm nó vào ống cắm bút trên bàn.
...
Lẽ ra Ôn Dao nên sớm quay về cảng Đông Ngạn, nhưng sau khi xảy ra chuyện của Quý Minh Trần, cô cũng không nỡ bỏ mặc anh bị thương mà rời đi.
Tuy nhiên, cô cũng không muốn lãng phí thời gian, nên những ngày tiếp theo, ngoài việc chăm sóc người bị thương hàng ngày, thời gian còn lại cô đều kéo Lạc Toàn Tinh, bảo đối phương dạy cô luyện súng.
Trong khu biệt thự cổ vừa vặn có một sân tập chuyên nghiệp, chuyên dành cho các sĩ quan chỉ huy cấp S của căn cứ luyện tập hàng ngày, Lạc Toàn Tinh không có nhiều việc ở biệt thự cổ, dù sao cũng rảnh rỗi, nên dứt khoát dẫn Ôn Dao đến đây luyện súng.
Sân tập này ngày thường luôn chật kín người, mấy hôm nay vì chuyện của Quý Minh Trần, mọi người đều bận tâm đến những việc khác, không còn tập trung vào việc luyện tập hàng ngày nữa, vừa hay tạo điều kiện cho Ôn Dao.
Lúc này đêm khuya thanh vắng, bãi tập rộng lớn chỉ có Lạc Toàn Tinh và Ôn Dao, Ôn Dao mặc bộ đồ lao động màu đen, hai tay cầm s.ú.n.g nhắm vào bia di động ở xa, sau đó canh đúng thời cơ “pằng” một tiếng bóp cò.
Lạc Toàn Tinh cầm điều khiển từ xa, nhìn thoáng qua lỗ đạn trên bia, đáp: “Bia di động tăng gấp đôi tốc độ, bốn vòng.”
Nói xong, cô ấy cúi người nhặt chai nước khoáng trên mặt đất, đi tới đưa cho Ôn Dao: “Tiến bộ rất nhiều rồi Dao Dao, hôm nay đến đây thôi nhé~”
Lần này Ôn Dao luyện tập s.ú.n.g khá nhập tâm, thấy trời đã khuya, liền gật đầu: “Được.”
Hai người sóng vai ra khỏi bãi tập b.ắ.n súng, khi đi đến con đường nhỏ rợp bóng cây gần biệt thự cổ, Lạc Toàn Tinh tiện miệng hỏi: “Nói xem sao cô không trực tiếp nhờ Minh trưởng quan dạy cô luyện tập súng?”
Ôn Dao không biết tại sao đối phương lại hỏi như vậy, có chút nghi ngờ: “Cả căn cứ khu 14 Đông Châu, không phải đội trưởng Lạc là người b.ắ.n s.ú.n.g giỏi nhất sao?”
Nghe vậy, Lạc Toàn Tinh càng nghi ngờ hơn cô: “Lời này của cô nghe ai nói vậy?”
Ôn Dao: “Chẳng lẽ không phải sao? Mọi người đều nói như vậy…”
Lạc Toàn Tinh bỗng chốc cảm thấy hổ thẹn, vội vàng đính chính: “Lời này của cô ấy, chỉ đúng một nửa thôi, nếu không tính Minh trưởng quan chỉ tính các chỉ huy, thì đúng là tôi từng đạt giải nhất trong cuộc thi b.ắ.n súng, nhưng trong toàn bộ căn cứ khu 14 Đông Châu, người b.ắ.n s.ú.n.g giỏi nhất vẫn là Minh trưởng quan…”
“Thật sao?” Ôn Dao nghiêm túc nhớ lại, trong ấn tượng Quý Minh Trần dường như không hay dùng s.ú.n.g lắm, số lần anh cầm hoa hồng còn nhiều hơn số lần cầm súng.
Hơn nữa cho dù anh có cầm s.ú.n.g đen, cũng không hay bắn, chủ yếu là cầm trên tay nghịch, mỗi lần gặp nguy hiểm gì, dường như cũng là Melissa và Địch Đại Hổ bên cạnh anh ra tay.
Lạc Toàn Tinh khẳng định chắc nịch: “Đúng vậy, s.ú.n.g pháp của anh ấy mới thực sự là trăm phát trăm trúng, không lệch phát nào.”
“Anh ấy có thể nhắm trúng mắt người, còn có thể nhắm trúng dây thần kinh cảm giác đau của người, cho dù khoảng cách bao xa có bao nhiêu vật che chắn, chỉ cần anh ấy nhìn thấy, anh ấy đều có thể b.ắ.n trúng, ánh mắt nhìn thấy chính là con mồi, cực kỳ lợi hại!”
Ôn Dao: “Vậy sao tôi nhớ, anh ấy cũng có lúc b.ắ.n trượt…”