Tuy nhiên Lạc Toàn Tinh lại lắc đầu: “Không thể nào, nếu anh ấy b.ắ.n trượt thì chắc chắn là cố ý b.ắ.n trượt, đôi khi anh ấy cảm thấy b.ắ.n một phát c.h.ế.t ngay không thú vị, sẽ chuyên nhắm vào động mạch, để người ta chảy m.á.u đến c.h.ế.t trong đau đớn.”
Ôn Dao như có điều suy nghĩ gật đầu.
Cô còn tưởng rằng, s.ú.n.g pháp của Quý Minh Trần tuy giỏi nhưng không giỏi hơn Melissa, Lạc Toàn Tinh, những chỉ huy cấp S đã quen dùng súng…
Bây giờ xem ra, đó hẳn chỉ là đại thần lười ra tay mà thôi.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, khi đến gần cổng biệt thự cổ, họ tình cờ gặp hai bóng người.
Dưới màn đêm tĩnh mịch không một bóng người của biệt thự cổ, hai người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng ở ngoài cổng biệt thự.
Trong đó, bóng người màu trắng dựa lưng vào tường đá, ánh đèn vàng nhạt chiếu trên đầu, trên tay còn đang nghịch một bông hồng rực rỡ.
Còn bóng người màu đen thì cung kính đứng bên cạnh, thấy hai người họ cuối cùng cũng đã về, anh ta vội vàng đứng thẳng người, ra sức nháy mắt với Lạc Toàn Tinh.
Lạc Toàn Tinh khó hiểu liếc nhìn bọn họ, sau đó nhìn Hà Phong Diên đang điên cuồng nháy mắt: “Đội trưởng Hà, anh bị bụi bay vào mắt rồi à?”
Quý Minh Trần nghe vậy nhìn về phía Hà Phong Diên, Hà Phong Diên vội vàng cúi đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“…”
Lạc Toàn Tinh vẫn thân mật khoác tay Ôn Dao, thấy bọn họ không có việc gì, liền quay sang trò chuyện tiếp với Ôn Dao: “Lần sau có thời gian, tôi dẫn cô đến chợ ở phía Đông thành phố dạo chơi, tuy rằng bán toàn đồ linh tinh, nhưng bù lại phong cảnh đẹp, chợ đêm bên bờ biển cùng lửa trại, rất giống một bộ phim tôi từng xem hồi nhỏ, không biết cô đã xem chưa…”
“Khụ!”
Lời nói đột nhiên bị cắt ngang, Lạc Toàn Tinh quay đầu không kiên nhẫn: “Đội trưởng Hà, cổ họng anh lại không khỏe à?”
Hà Phong Diên liếc nhìn Minh trưởng quan đang cúi đầu im lặng bên cạnh, nói với Lạc Toàn Tinh: “Cô tự xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lạc Toàn Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Mới 4 giờ 30 sáng, sao vậy?”
Ôn Dao nghe thấy thời gian này cũng sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn biệt thự cổ, bây giờ hình như ngoài những người canh gác ban đêm, quả thực không thấy ai đi lại nữa…
Hóa ra đã muộn như vậy rồi sao?
Khóe miệng Hà Phong Diên giật giật: “Cô không về nhà ngủ qua đêm không ai quản cô, nhưng cô có thể đừng kéo theo người khác không?”
Tuy rằng ngại Minh trưởng quan có mặt, Lạc Toàn Tinh không tiện mắng lại ngay, nhưng cũng nhịn không được phản bác: “Là Ôn tiểu thư nhờ tôi dẫn cô ấy đến bãi tập b.ắ.n s.ú.n.g luyện tập đấy, thời buổi này rồi, còn quan trọng việc phải về nhà ngủ qua đêm à? Đội trưởng hà, anh ít lần không về nhà ngủ qua đêm ở căn cứ nghiên cứu canh gác sao?”
Hà Phong Diên: “…”
Anh ta không nói lại Lạc Toàn Tinh, cũng không muốn nói thêm với cô ấy nữa, đành phải quay sang nhìn Minh trưởng quan bên cạnh.
Quý Minh Trần vẫn im lặng, ánh mắt luôn dừng lại trên cánh tay bị Ôn Dao khoác lấy, cuối cùng ánh mắt hơi nâng lên, nhìn Lạc Toàn Tinh lễ phép nói: “Đội trưởng Lạc, người có gia đình, có bạn đời, e rằng vẫn không nên ngủ qua đêm ở bên ngoài đâu.”
“Để người nhà ở nhà một mình không tốt lắm…”
“…?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-107-bao-bao-uy-khuat-bao-bao-tui-than.html.]
Hà Phong Diên biết anh đang đợi người, nhưng nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn anh vẫn thay đổi.
Nghe vậy, Lạc Toàn Tinh cũng sững sờ, chợt hiểu ra: “… Minh trưởng quan đang ở đây đợi Ôn tiểu thư?”
Không phải chứ…
Bây giờ đã là 4 giờ 30 sáng rồi, chẳng phải anh bị thương rất nặng sao? Nửa đêm nửa hôm thế này, anh đợi bao lâu rồi?
Ôn Dao cũng sửng sốt.
Mấy ngày trước cô cũng đi luyện tập súng, nhưng đều về biệt thự cổ trước 9 giờ tối, Quý Minh Trần cũng không nói gì, hôm nay là lần đầu tiên cô mải mê đến tận rạng sáng hôm sau.
Lẽ ra cô quen tự do rồi sẽ không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, ở mạt thế, quan niệm về thời gian căn bản không tồn tại, thậm chí hồi ở Bắc Châu, đôi khi làm nhiệm vụ canh gác, thức trắng đêm ở bên ngoài mấy ngày liền là chuyện thường, ngoài nhiệm vụ ra, không ai quan tâm đến việc có về nhà ngủ hay không.
Nhưng bây giờ đột nhiên bắt gặp bộ dạng cô đơn lạnh lẽo khó hiểu của Quý Minh Trần, cô lại nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi?
Cứ như thể cô là một tên tra nam không về nhà ngủ qua đêm, không chịu về nhà vậy…
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Lạc Toàn Tinh nhìn Minh trưởng quan đang mong mỏi bên kia, lại nhìn Ôn Dao dịu dàng im lặng bên cạnh, bỗng cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua, lạnh toát.
Cô ấy vội vàng kéo người lại gần, buông cánh tay Ôn Dao ra, giúp cô phủi bụi trên tay áo nói: “Minh trưởng quan, anh đừng trách, hôm nay hai chúng tôi có chút quên mất thời gian, lần sau nhất định nhớ đưa người về đúng giờ, vậy Minh trưởng quan, hai người cứ trò chuyện, tôi đi trước đây!”
“…”
Trên đường về tầng 5 của biệt thự, Quý Minh Trần quen thuộc đưa hoa hồng cho Ôn Dao, mấy hôm nay anh đều tặng cô một bông hồng, vì vậy Ôn Dao cũng quen rồi, nhận lấy hoa hồng hỏi một cách tùy ý: “Nửa đêm nửa hôm thế này, sao anh lại ra ngoài đợi em, anh đợi em bao lâu rồi?”
Ánh mắt Quý Minh Trần lướt qua cô gái đang tự giác đi bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên: “Cũng không lâu lắm, 9 giờ xuống đợi 3 tiếng, đứng lâu đau ngực, nôn ra m.á.u lên thay quần áo, sau đó lại xuống đợi 3 tiếng, tổng cộng 6 tiếng thôi.”
Ôn Dao: “?”
Cô cứng cổ ngẩng đầu nhìn người đàn ông, dưới ánh đèn, đường nét khuôn mặt anh vẫn tuấn tú, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt, môi cũng nhợt nhạt, gần như không có chút huyết sắc nào, trông có vẻ trạng thái không tốt lắm.
Rõ ràng cũng không làm gì sai, tại sao cảm giác tội lỗi lại càng mãnh liệt hơn…
Hai người đến tầng 5 của biệt thự cổ, lẽ ra lúc này nên ai về phòng nấy, Quý Minh Trần lại đưa ngón tay móc vào sợi dây chuyền của Ôn Dao.
Trong hành lang yên tĩnh, đầu ngón tay ấm áp của người đàn ông lướt qua cổ tay nhạy cảm của Ôn Dao, khiến cô theo bản năng co rúm ngón tay: “… Vẫn, vẫn còn chuyện gì sao?”
Quý Minh Trần thu tay lại cũng không đi, cứ im lặng đứng đó trên hành lang trải thảm đỏ, anh ta cụp mi dài, dáng vẻ cao quý, giống như một bức tượng thần bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo: “6 tiếng đấy em yêu, cứ thế này mà đi à?”
Ôn Dao: “…”
Cô lại nghe ra được từ giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh… sự tủi thân?
Không biết là bị cảm giác tội lỗi làm mờ lý trí, hay bị sắc đẹp của người đàn ông này làm mờ lý trí, điều đầu tiên Ôn Dao nghĩ đến không phải là việc đợi 6 tiếng có nhàm chán hay không, mà là thực sự đau lòng cho 6 tiếng đồng hồ này của anh…
Cô nghĩ dù sao anh cũng bị thương nặng, đầu óc vốn đã không được tỉnh táo, làm vậy cũng là điều dễ hiểu.
Ôn Dao do dự một chút, liền chủ động tiến lên ôm lấy eo người đàn ông, nhẹ nhàng ôm anh một cái: “Vậy… xin lỗi?”
Quý Minh Trần nhìn mỹ nhân chủ động ngã vào lòng mình, yết hầu chuyển động, theo bản năng đặt tay lên lưng cô và cúi người xuống: “Chưa đủ thành ý.”