SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 108: CHẬC, THẬT SỰ HỌC HƯ RỒI, CÒN BIẾT LỪA ANH NỮA

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-12 15:49:51
Lượt xem: 227

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sống mũi người đàn ông cao thẳng, khi cúi đầu, chóp mũi vô tình chạm nhẹ vào sống mũi cô, cảm giác lành lạnh, giọng nói êm ái cũng khàn đi một chút trong khoảnh khắc ôm nhau, cộng thêm mùi hương trên người anh phả vào mũi, Ôn Dao bỗng chốc cảm thấy nóng mặt.

Cô nhớ lời dặn của bác sĩ Lâm, cảm thấy không nên sa vào sắc đẹp mà chiều theo anh lúc này, theo bản năng chống tay lên vai đối phương: “Quý Minh Trần, anh đừng…”

Quý Minh Trần cụp mi xuống, sợ không châm nổi lửa, môi chạm vào vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Đừng cái gì?”

Vừa nói, tay anh im lặng trượt xuống, đặt lên eo thon của cô gái, kéo sát lại gần.

Hai người ôm chặt lấy nhau, thậm chí qua lớp áo mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

“…”

Cơ thể Ôn Dao run lên một cách khó hiểu, lý trí và tình cảm giằng co kịch liệt, thấy nụ hôn của người đàn ông sắp rơi xuống, cô vội vàng đưa tay che miệng anh lại, sau đó nghiêng đầu kinh ngạc nói: “Bác sĩ Lâm, sao anh lại lên đây?”

Giọng nói mềm mại, có chút gấp gáp vì thở không đều.

Quý Minh Trần nghe vậy liền nhìn theo ánh mắt của cô gái trước mặt, Ôn Dao tranh thủ đẩy người ra, trước khi người đàn ông quay đầu lại, cô nhanh chóng chui vào phòng đóng cửa lại.

Khi Quý Minh Trần quay đầu lại, tiếng khóa cửa vang lên trong hành lang, còn người đẹp vừa nãy còn nép vào lòng đã biến mất không thấy tăm hơi.

“…”

Quý Minh Trần lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc, cuối cùng cúi đầu mỉm cười.

Chậc, thật sự học hư rồi, giờ còn biết lừa anh nữa…

Ôn Dao có thính giác rất tốt, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng trên thảm, cô sợ hãi lùi lại nửa bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

“Cốc cốc cốc”

Cửa phòng bị gõ nhẹ.

Tim Ôn Dao treo lơ lửng, cũng không làm gì xấu xa, nhưng lúc này lại cảm thấy vừa hồi hộp vừa kích thích, cảm giác này giống như hồi nhỏ chơi trốn tìm với chị họ vậy.

Cô không dám lên tiếng, bên ngoài lại vang lên tiếng thở dài đầy từ tính của người đàn ông: “… Cô bé lừa đảo, hay là, để bạn đời của em đợi anh?”

“…”

Quý Minh Trần biết lời dặn của bác sĩ Lâm là thật, nên cũng không ép buộc, chỉ là vừa rồi ôm trọn vẹn sự mềm mại trong lòng, khiến người ta khó mà không thấy ngứa ngáy khó chịu, cứ như bị mèo cào vậy.

Anh khẽ hắng giọng, cười khẽ rồi quay người rời đi…

Đợi người đi rồi, Ôn Dao mới về phòng ngồi xuống bàn học, cô cắm hoa hồng xong, theo bản năng cầm lấy chiếc gương trên bàn, khi trong gương phản chiếu khuôn mặt tràn đầy ý cười của cô, ngay cả bản thân cô cũng sững sờ…

Hình như không biết từ lúc nào, tâm trạng của cô đã vui vẻ hơn rất nhiều, nụ cười cũng nhiều hơn trước?

Sáng hôm sau, khi Ôn Dao thức dậy, biệt thự cổ bỗng nhiên vắng vẻ hơn rất nhiều, tùy tiện túm lấy một người hỏi, mới biết tối qua bên ngoài thành phố lại xuất hiện làn sóng zombie, cảng biển phía Đông cũng không yên ổn, Lạc Toàn Tinh cũng đã đi từ sớm.

Nói đơn giản là mọi người đều có nhiệm vụ riêng, đều đang bận rộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-108-chac-that-su-hoc-hu-roi-con-biet-lua-anh-nua.html.]

Không có Lạc Toàn Tinh dạy mình luyện tập súng, Ôn Dao nhất thời cũng không biết phải làm gì, cô đi dạo một vòng quanh quảng trường biệt thự cổ, đang định về phòng thu dọn đồ đạc rồi ra biển thì bỗng nhiên nghe thấy ở góc hành lang tầng 2 có mấy thành viên đội đang trò chuyện.

Gần đây, số lượng dị năng giả ở các khu vực tăng lên, họ đang thảo luận đúng chuyện này:

“Anh nói xem Bắc Châu cũng nghiên cứu ra thuốc thức tỉnh dị năng rồi sao? Mấy hôm trước, nhóm đội trưởng Melissa làm nhiệm vụ từ Bắc Châu trở về, nói là gặp mấy dị năng giả…”

“Dị năng giả thì đã sao, Bắc Châu còn xuất hiện dị năng giả siêu cấp nữa đấy, anh không nghe tên miệng rộng Địch Đại Hổ kia nói à? Minh trưởng quan lần này bị thương nặng, là do một dị năng giả hệ Kim siêu cấp của Bắc Châu gây ra.”

“Thật hay giả vậy? Dị năng giả hệ Kim siêu cấp?! Thuốc thức tỉnh dị năng hệ Kim chúng ta ở Đông Châu còn chưa nghiên cứu ra mà, sao bên Bắc Châu lại xuất hiện dị năng giả hệ Kim rồi…”

“Đúng vậy! Chuyện này thật kỳ lạ, nghe nói là một chỉ huy nào đó của Bắc Châu, họ Thẩm, tên gì thì tôi quên rồi, hình như trước đây anh ta còn từng giao thủ với Minh trưởng quan.”

“Trước đây cũng đâu thấy anh ta lợi hại như vậy, nhưng hôm đó anh ta tay không tạo ra lưỡi d.a.o vàng, đột nhiên đ.â.m vào tim Minh trưởng quan, lúc đó Minh trưởng quan còn đang nói chuyện, hoàn toàn không kịp phòng bị…”

Người kia nói năng hùng hồn, miêu tả sinh động, thỉnh thoảng còn dùng tay khoa tay múa chân.

Ôn Dao đứng ở góc hành lang nghe vậy sững sờ, ngay cả bước chân cũng dần chậm lại.

Bắc Châu không chỉ xuất hiện dị năng giả, mà còn xuất hiện dị năng giả siêu cấp?

Không, đây chưa phải là điều quan trọng, điều quan trọng là…

Dị năng giả hệ Kim, họ Thẩm! Thẩm Dật Xuyên?!!!

Nghĩ đến đây, Ôn Dao dừng bước, tay buông thõng bên người cũng siết chặt, đôi mắt hạnh xinh đẹp luôn bình tĩnh hiếm khi lộ ra vẻ khác lạ.

Chuyện Bắc Châu xuất hiện dị năng giả, phải nói là mấy ngày trước khi luyện tập súng, cô cũng nghe Lạc Toàn Tinh nhắc đến, lúc đó cô chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không suy nghĩ kỹ…

Giờ nghĩ lại, điều này rất không đúng, thời gian các khu vực ở bốn châu lục dần xuất hiện dị năng giả, phải là một năm sau, Thẩm Dật Xuyên cũng phải ít nhất nửa năm sau mới thức tỉnh dị năng, tuyệt đối không thể sớm như vậy!

Đợi mấy người bọn họ giải tán, Ôn Dao mới nghiêm mặt quay người, đi về phía thang máy.

Cô nhanh chóng về phòng, lấy cuốn sổ ghi chép trong ngăn kéo ra, sau khi kiểm tra lại thời gian nhiều lần, vẻ mặt cô lại trở nên cứng đờ.

Cách thời gian cô thức tỉnh dị năng còn chưa đầy ba tháng, mới ba tháng thôi, Thẩm Dật Xuyên đã thức tỉnh dị năng rồi?

Tại sao…

Hiệu ứng cánh bướm? Sự thay đổi của một sự kiện cụ thể dẫn đến sự thay đổi của vô số sự kiện? Ngay cả thời gian xảy ra sự kiện cũng bị đảo lộn hết?!

Ôn Dao lại gập sổ lại cất đi, nhanh chóng ra khỏi cửa xuống lầu, đến tầng 4 của biệt thự cổ.

Quý Minh Trần mấy ngày gần đây không biết đang bận gì, đa phần thời gian không ở yên trong phòng bệnh, mà chủ yếu là ở văn phòng trên tầng bốn.

Lúc này cũng vậy.

Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, dù là buổi sáng, ngoài cửa sổ vẫn là những đám mây dày đặc chồng chất lên nhau như sóng cuộn, ánh sáng âm u, ngược lại khiến cho căn phòng có đèn sáng rực rỡ khác thường.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lúc này Quý Minh Trần đang ngồi trên ghế trong văn phòng, tay chống thái dương, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.

Cảm nhận được động tĩnh bên cửa, người đàn ông nhướng mắt nhìn, khóe môi cong lên: "Sao vậy bảo bối, hôm nay không có ai chơi cùng em, nên mới nhớ đến anh sao?"

Giọng nói trầm ấm, từ tính, không hiểu sao lại có chút oán trách.

Loading...