Ôn Dao đầu óc đều nghĩ về chuyện của Thẩm Dật Xuyên, cũng không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác, cô tự đi đến bên cạnh người đàn ông, tay kéo lấy tay áo anh, giọng nói vốn dịu dàng lúc này lại xen lẫn một chút lo lắng khó hiểu: "Em có chuyện muốn hỏi anh..."
Quý Minh Trần nhẹ nhàng rút tay áo lại: "Tối qua em lừa anh, hôm nay anh không chiều em."
Ôn Dao cúi đầu nhìn bàn tay trống rỗng: "...Em không đùa với anh, em thật sự có việc."
Quý Minh Trần hơi nhướng mày, không hề để ý mà nhấn mạnh: "Nhưng em đã lừa anh..."
"..."
Anh ba tuổi rưỡi à?
Ôn Dao bèn hỏi thẳng: "Những gì họ nói là thật sao? Thẩm Dật Xuyên cũng đã thức tỉnh dị năng rồi?"
Quý Minh Trần nghe vậy sững sờ: "Cái gì?"
"Họ nói là Thẩm Dật Xuyên làm anh bị thương, vậy Thẩm Dật Xuyên thật sự đã thức tỉnh dị năng hệ Kim sao?"
Quý Minh Trần đột nhiên im lặng, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, dường như muốn tìm hiểu điều gì đó từ trong mắt cô.
Đôi mắt cô trong veo xinh đẹp như thường, trong đáy mắt có sự lo lắng, có căm phẫn, có sự thôi thúc muốn biết đáp án, có sự khó tin đối với kết quả này, nhưng lại duy nhất không có sự đau lòng mà anh muốn nhìn thấy.
Melissa đã tiết lộ tin tức cho cô, nhưng trọng tâm mà cô quan tâm là: Thẩm Dật Xuyên đã thức tỉnh dị năng hệ Kim, chứ không phải: Thẩm Dật Xuyên đã làm anh bị thương.
"..."
Bốn mắt nhìn nhau một lúc, Quý Minh Trần khẽ cụp mi, hàng mi dài che khuất sự thất vọng thoáng qua trong đáy mắt.
Ôn Dao không hiểu sao lại cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, cô nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên im lặng, luôn cảm thấy anh dường như đột nhiên trở nên không vui.
Anh lại làm sao nữa vậy...
Nghĩ một lúc, cô kiên nhẫn giải thích: "Tối qua em không cố ý lừa anh, là bác sĩ Lâm dặn em..."
Quý Minh Trần quay mặt về phía màn hình máy tính, giọng nói vẫn dịu dàng: "Ừ."
Ôn Dao nghiêng đầu đến gần anh: "Vậy em có thể tiếp tục hỏi không?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Quý Minh Trần xoa thái dương: "Bảo bối cứ hỏi đi, nếu em muốn biết, anh còn có thể giấu diếm gì nữa chứ?"
"..."
Giọng điệu oán trách này...
Người đàn ông này thật khó đoán, Ôn Dao không hiểu suy nghĩ của Quý Minh Trần cũng không phải là ngày một ngày hai, lúc này nhìn thấy bộ dạng ủ rũ thất vọng của anh, cô đoán mò xem có phải câu hỏi này đã động chạm đến lòng tự trọng của anh hay không?
Dù sao anh cũng lợi hại như vậy, sao có thể thua cả Thẩm Dật Xuyên được? Lần này sơ sẩy bị Thẩm Dật Xuyên đ.â.m trúng tim, anh khó tránh khỏi cảm thấy mất mặt, nên không muốn để người khác biết...
Vì vậy mới che giấu nguyên nhân bị thương của mình, cho đến khi Địch Đại Hổ lỡ miệng.
"Không phải em đang dò hỏi chuyện riêng tư của anh, cũng chắc chắn không có ý cười nhạo anh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-109-anh-ta-la-nam-chinh-anh-ta-co-buff.html.]
"Cười nhạo anh?"
Ồ, không chỉ không đau lòng, mà còn có khả năng cười nhạo một chút...
"..."
Ôn Dao kéo chủ đề trở lại: "Em chỉ muốn biết chuyện này có thật hay không, tại sao Thẩm Dật Xuyên lại đột nhiên thức tỉnh dị năng đ.â.m anh bị thương?"
Quý Minh Trần nói với giọng điệu trầm thấp như thể rất đau lòng: "Cũng không có gì, chỉ là nhân lúc anh không g.i.ế.c anh ta, thừa cơ đ.â.m anh một d.a.o thôi."
Ôn Dao tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Quá quen thuộc...
Thẩm Dật Xuyên trầm tĩnh lý trí, mưu lược, còn Quý Minh Trần thì sao? Thực lực mạnh mẽ nhưng tính tình lười biếng, quan trọng là đầu óc còn không được tốt lắm, nói nhiều hơn ra chiêu, chắc chắn là anh đã nói nhảm với Thẩm Dật Xuyên nên mới bị đánh lén.
Hoàn toàn là kiểu nhân vật phản diện điển hình, sẽ c.h.ế.t vì nói nhiều.
Đối với điều này, Ôn Dao khẽ thở dài, hỏi anh: "Bắc Châu không phải không nghiên cứu thuốc thức tỉnh dị năng sao? Tại sao Thẩm Dật Xuyên lại có thể thức tỉnh dị năng nhanh như vậy?"
Quý Minh Trần không muốn nghe thấy cái tên này, mỗi lần nghe thấy, vết thương ở tim như bị đ.â.m thêm một nhát dao, nhất là khi cô hỏi nhiều như vậy, câu nào cũng không phải trọng điểm.
Anh bèn cụp hàng mi dài xuống, trầm giọng đáp: "Cách thức tỉnh dị năng không chỉ có thuốc thức tỉnh, có thể là thức tỉnh do thời cơ hoặc thức tỉnh tự nhiên."
Ôn Dao: "..."
Xem ra đúng là hiệu ứng cánh bướm, một thay đổi vạn thay đổi.
Theo lời trong giấc mơ đó, Thẩm Dật Xuyên là con cưng của trời đất thế giới này, có lẽ vì cô đến Đông Châu đối với anh ta mà nói là tăng thêm lực lượng cho phe địch, nên ông trời vì muốn cân bằng sự chênh lệch thực lực này, đã đẩy nhanh thời gian thức tỉnh dị năng của anh ta.
Nói một cách đơn giản, anh ta là nam chính, anh ta có buff!
"Vậy tại sao anh không g.i.ế.c anh ta?" Giọng Ôn Dao buồn buồn, rõ ràng là có chút thất vọng và khó chịu.
Ban đầu còn tưởng rằng có thể mạnh hơn Thẩm Dật Xuyên trước khi anh ta thức tỉnh dị năng, kết quả đối phương cũng thức tỉnh sớm, quan trọng là thức tỉnh còn là dị năng hệ Kim ban đầu mạnh hơn dị năng hệ Thủy...
Quý Minh Trần vẫn còn chìm đắm trong sự thất vọng vừa rồi, khi nghe thấy câu này, anh còn ngẩn ra một lúc, chậm nửa nhịp ngẩng đầu lên: "Hửm?"
Gió nhẹ lành lạnh thổi qua cửa sổ, gió thổi bay một lọn tóc bên thái dương Ôn Dao, cô bèn đưa tay vén lọn tóc đó ra sau tai, hỏi rất nghiêm túc: "Ý em là, tại sao anh phải nương tay với anh ta?"
Quý Minh Trần nhìn Ôn Dao, như đang xác nhận lời cô nói là thật hay giả: "...Dù sao cũng là đồng đội cũ của em, lại từng cứu mạng em, anh phải nể mặt một chút chứ?"
Cơn gió đó lại thổi tới, Ôn Dao lại vén lọn tóc trên má: "Nhưng anh ta cũng đâu có nể mặt anh?"
Lần này Quý Minh Trần hoàn toàn sững sờ, những đám mây đen tích tụ trong lòng lúc nãy tan biến không ít trong khoảnh khắc cô hỏi câu này.
Khi gió thổi qua cửa sổ lần nữa, người đàn ông đưa tay lên, đầu ngón tay ấm áp lướt qua làn da mịn màng trên má cô gái, sau đó nhẹ nhàng trượt, lần này anh thay cô vén lọn tóc không nghe lời ra sau tai: "Vậy bảo bối... so với anh ta, em quan tâm anh hơn?"
Ôn Dao tự vén tóc thì không thấy gì, Quý Minh Trần vừa đưa tay ra, cô liền cảm thấy rất ngứa, người đàn ông này dường như trời sinh đã mang theo ma lực, ngay cả đầu ngón tay ấm áp lướt qua má cô, cũng khiến cô cảm thấy một sự ngứa ngáy kỳ lạ trong lòng.
Cô cụp mi xuống, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều: "Không thể so sánh được, một người là đồng minh, một người là kẻ thù, em không có lý do gì để quan tâm kẻ thù."
Giọng nói mềm mại, ngữ điệu bình tĩnh, khi lời nói vừa dứt, những ngón tay của Quý Minh Trần đang lơ lửng trên không trung khẽ dừng lại, đầu tim cũng theo đó mà rung lên.