Đối với điều này, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế với tư thế lười biếng bên cạnh: "Vậy tại sao anh không nói cho em biết những điều này sớm hơn?"
"Hửm?" Quý Minh Trần thong thả buông tay đang chống trán xuống: "Những tư liệu này cũng mới được tổng hợp ra..."
Ôn Dao không tin: "Nhưng chắc chắn anh đã biết rồi."
Quý Minh Trần ngẩng lên nhìn biểu cảm của cô, nhận ra cảm xúc trong đáy mắt cô, liền cong mắt hỏi: "Giận rồi à?"
Ôn Dao nghe vậy sững sờ, vội vàng lắc đầu, đột nhiên cảm thấy lời mình vừa nói có vẻ hơi được voi đòi tiên.
Những tư liệu này cũng giống như bí mật về thuốc thức tỉnh dị năng, khi dị năng giả còn ít, cũng là bí mật cực kỳ quan trọng ít người biết đến, Quý Minh Trần có thể nói cho cô biết những điều này, đã là đối xử với cô rất tốt rồi...
"Không có, em chỉ cảm thấy, nếu biết sớm hơn, có lẽ em có thể..."
Tuy nhiên Quý Minh Trần lại nói: "Biết sớm cũng vô dụng, cấp bậc quá yếu thì không thể đối phó với thể biến dị cấp cao, rất nguy hiểm đấy bảo bối."
Những thứ này anh đương nhiên có thể nói cho cô biết sớm hơn, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, thời gian này anh không có thời gian để theo dõi toàn bộ hành trình của cô, luôn có chút không yên tâm khi cô tự mình ra ngoài mạo hiểm.
Chi bằng cứ để cô tự chơi trong trại huấn luyện trước, để cô tự mình mày mò trong điều kiện đảm bảo an toàn, đợi khi kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của cô đạt đến mức chấp nhận được, cấp bậc dị năng đạt đến cấp ba, anh sẽ đích thân dẫn dắt cô trưởng thành.
"Hãy ở bên anh dưỡng thương một tháng, một tháng sau, em không cần đến trại huấn luyện nữa."
Ôn Dao: "?"
Quý Minh Trần nói: "Không cần đội trưởng Lạc, anh sẽ đích thân dạy em luyện súng."
...
Ban đầu Ôn Dao đồng ý ở bên Quý Minh Trần dưỡng thương một tháng, nhưng mới ở được vài ngày đã không chịu ngồi yên được nữa.
Người đàn ông Quý Minh Trần này, vốn đã sống đủ an nhàn rồi, bây giờ lại bị thương, cuộc sống hàng ngày càng nhàn hạ hơn, không phải ăn ngủ hái hoa hồng, thì là chăm sóc cây cối, chơi xếp hình...
Chủ yếu là việc chính thì không làm cái nào, việc nhàn hạ thì cái nào cũng giỏi.
Nếu như đặt trong thời đại hòa bình không có bất kỳ nguy cơ nào, có lẽ Ôn Dao cũng có thể giống anh hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ, nhưng trong thời buổi này, cô khó mà yên tâm được.
Chuyện Thẩm Dật Xuyên thức tỉnh dị năng có thể coi như là một hồi chuông cảnh tỉnh, điều này không chỉ đơn thuần là vấn đề Thẩm Dật Xuyên mạnh hơn cô, mà còn nhắc nhở cô rằng, sự phát triển của thế giới này đang được tăng tốc...
Sau khi Tây Châu bị cát bụi nhấn chìm, một lượng lớn quái vật đến từ sa mạc sẽ tấn công Bắc Châu, sau khi Nam Châu bị quái vật biển nuốt chửng, một lượng lớn quái vật biển biến dị cũng sẽ không ngừng tấn công Đông Châu.
Hơn trăm khu vực tập trung sinh tồn của loài người như Cảng Kiều, cuối cùng, sẽ chỉ còn lại mười mấy khu vực...
Đây là khái niệm gì?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Cuộc sống an nhàn trong khu vực an toàn giống như một tòa lâu đài treo lơ lửng trên không trung, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Và một khi sụp đổ, tất cả những điều tốt đẹp và hài hòa sẽ bị nhấn chìm bởi những con quái vật kinh hoàng từ thế giới bên ngoài...
Đến lúc đó, zombie tràn lan, xác c.h.ế.t la liệt khắp nơi, tất cả những người sống sót sẽ phải lẩn trốn như chuột chạy qua đường...
Chỉ cần tốc độ thức tỉnh và nâng cấp dị năng của con người không theo kịp tốc độ tiến hóa của zombie và các loại quái vật, chỉ cần tốc độ g.i.ế.c zombie và quái vật biển của con người không theo kịp tốc độ biến dị, hồi sinh và sinh sôi của chúng, thì tương lai của loài người hoàn toàn có thể đoán trước được. Giống như sự tuyệt chủng của loài khủng long trong lịch sử, sau một thời gian suy giảm mạnh, rồi tuyệt chủng hoàn toàn.
Nhưng khi Ôn Dao nói ra những suy nghĩ này với Quý Minh Trần, người đàn ông này chỉ lười biếng nằm dài trên ghế sofa, lật một trang sách: “Thế chẳng phải rất tốt sao...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-111-vua-ngay-tho-vua-xao-quyet-that-ky-dieu.html.]
“Đến lúc đó, sẽ xuất hiện những loài có trí tuệ hơn con người, chúng ta còn có thể được khai quật khảo cổ, giống như con người khai quật hóa thạch khủng long vậy.”
Ôn Dao: “...” Vậy nên được khai quật khảo cổ, anh còn thấy rất vinh dự đúng không?
Quý Minh Trần thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, giọng điệu lơ đãng: “Biết đâu một ngày nào đó, có ba người ngoài hành tinh mắt to da xanh bước xuống từ tàu vũ trụ, nhặt được một viên đá, đặt lên thiết bị kiểm tra, à, thì ra là hài cốt của Thẩm Dật Xuyên...”
Ôn Dao: “...”
Anh thật sự rất trẻ con.
Quý Minh Trần lại lật một trang sách: “Hoặc là, có một hoàng tử đến hành tinh đổ nát này, trồng một bông hoa hồng, và nói với cô ấy rằng, trên thế giới này, ‘em là bông hồng duy nhất của anh’...”
Khi nói những lời này, người đàn ông với phong thái cao quý trên ghế sofa khẽ nâng mí mắt, đôi mắt đào hoa dịu dàng mỉm cười nhìn Ôn Dao, trong mắt tràn đầy ánh nến lung linh trong phòng, lấp lánh và rực rỡ.
“…”
Ôn Dao bị nhan sắc của người đàn ông này làm choáng váng trong giây lát, thành công bị anh dẫn dắt lệch hướng: “Câu chuyện Hoàng tử bé không phải kể như vậy...”
“Vậy kể như nào? Hay em kể cho anh nghe?”
Ôn Dao đột nhiên tò mò về cuốn sách bìa đen vô danh mà anh đang đọc, liền đứng dậy khỏi ghế sofa bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
Thấy cô muốn xem, Quý Minh Trần cũng rất hào phóng, vội vàng đưa cuốn sách cho cô, hoàn toàn là dáng vẻ chia sẻ cùng nhau thưởng thức.
Khi những bức tranh minh họa đơn giản đầy màu sắc đập vào mắt, Ôn Dao: “...”
Ồ, dưới lớp vỏ sách cao cấp sánh ngang với các tác phẩm kinh điển thế giới, là một cuốn truyện tranh dành cho trẻ em, chữ trong khung thoại màu trắng còn có cả phiên âm.
“…”
Chắc là để duy trì hình tượng uy nghiêm của Minh trưởng quan, nên anh mới dùng cái bìa này để che giấu bản chất trẻ con của mình.
Ôn Dao có chút phức tạp trong lòng, chỉ vào cuốn sách hỏi: “Hay không?”
Quý Minh Trần thuận thế cúi người về phía cô: “Hay, em muốn đọc cho anh nghe không?”
Giọng nói của anh trong trẻo, trầm ấm và dịu dàng, hơi thở cũng nóng bỏng như có ma lực, phả vào cổ Ôn Dao, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Ôn Dao: “...”
Luôn cảm thấy người đàn ông này có một loại cảm giác tách biệt và mâu thuẫn.
Vừa ngây thơ vừa xảo quyệt?
Thật kỳ diệu...
Ban đầu Ôn Dao chỉ định lại gần xem sách, nhưng bị anh trêu chọc như vậy, cả người đều cảm thấy không ổn.
Hương hoa hồng thoang thoảng ấm áp phả vào mặt, cô còn chưa kịp trả lời câu hỏi này, giọng nói trầm ấm dễ nghe của người đàn ông lại vang lên: “Em có tin vào số phận không?”
Một câu hỏi đột ngột không đầu không đuôi, Ôn Dao có chút sững sờ, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh trong veo nhìn anh: “Hửm?”