Ý thức của Ôn Dao đang lên án, lý trí đang phản kháng, nhưng cơ thể lại cứng đờ không thể cử động trong tư thế ngồi trên đùi anh, nhiệt độ truyền qua lại, cô như bị yểm bùa: “Nhưng mà bác sĩ Lâm nói...”
Quý Minh Trần khẽ cười: “Bác sĩ Lâm chỉ nói không được vận động mạnh, không nói chúng ta không được hôn.”
“…”
Đầu Ôn Dao lại ong ong, cho dù là “vận động mạnh” hay “hôn” đều rất chấn động, thậm chí chỉ cần nghe giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh thôi, cũng đủ khiến người ta nghĩ miên man rồi.
Bàn tay không yên phận kia lại di chuyển lên dái tai cô, nhẹ nhàng véo véo một cách cực kỳ mờ ám, như đang cám dỗ.
Ôn Dao theo bản năng nhìn vào mắt anh, dưới ánh nến le lói, đôi mắt người đàn ông như chứa đầy sao trời, đôi môi mỏng ướt át khẽ mở, giọng nói cũng khàn đến cực điểm: “Được không?”
Chỉ một tiếng này thôi, Ôn Dao lập tức cảm thấy toàn thân tê dại...
Không thể cưỡng lại, hoàn toàn không thể cưỡng lại...
Người phụ nữ nào có thể chịu đựng được điều này chứ...
Không phải lỗi của cô, thực sự không phải lỗi của cô...
Dù sao cũng là người yêu rồi, có thể hôn đúng không...
Trong đầu cô như có hai tiểu nhân đang đánh nhau, thời gian giằng co càng lâu, khí thế của tiểu ác ma kia càng mạnh mẽ.
“Không nói gì, vậy anh coi như bảo bối đồng ý nhé.”
Vừa dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông liền rơi xuống, thiên thần nhỏ bé yếu ớt trong đầu Ôn Dao cũng tan biến trong hư vô.
“Ưm...”
Cơ thể áp sát, môi chạm môi, trong tích tắc, như có hàng ngàn dòng điện chạy từ lòng bàn chân lên, bất cứ nơi nào nó lướt qua, đều dâng lên một dòng nước ấm áp...
Đột nhiên cảm thấy trống rỗng bất an, nhưng lại vô cùng mê hoặc và chìm đắm.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Người đàn ông Quý Minh Trần này không chỉ có vẻ ngoài quyến rũ, mà ngay cả khi hôn cũng mang theo thuộc tính mê hoặc lòng người, rõ ràng dịu dàng không hề có chút cường thế và áp bức, nhưng lại khiến người ta không thể thoát khỏi sự ràng buộc của anh.
Anh sẽ nhẹ nhàng cọ xát khi cô khó thở, cũng sẽ đột ngột xâm chiếm và chiếm đoạt khi cô mất cảnh giác, chiếc lưỡi nóng ẩm ướt từ đầu đến cuối như cá gặp nước, quan tâm đến cảm xúc của cô ở khắp mọi nơi, nhưng lại liên tục ép cô thử thách giới hạn thoải mái của mình.
Một nụ hôn kéo dài mười mấy phút cuối cùng cũng kết thúc, Ôn Dao hai má đỏ bừng, tóc tai rối bời, cả người mềm nhũn dựa vào anh, hai tay cũng nắm chặt lấy áo sơ mi của anh...
Quý Minh Trần cuối cùng cũng nhẹ nhàng cọ xát lên đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng mút lấy giọt nước nhỏ bên cạnh đôi môi đỏ mọng căng mọng kia, hơi thở nóng bỏng phả vào má cô: “... Bảo bối thích không?”
“…”
Lúc bị anh cắn mút cuối cùng, cả người Ôn Dao run lên không ngừng.
Rất khó để diễn tả cảm giác kích thích tê dại từ xương cụt này, ban đầu chỉ là sự rung động xa lạ, sau đó lại vô thức chìm đắm trong đó mặc cho anh muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Trước đây cô không hiểu tại sao Quý Minh Trần lại dính người như vậy, nhưng bây giờ cô không chỉ hiểu, mà còn d.a.o động, thậm chí còn âm thầm nảy sinh một loại khát khao khó nói thành lời...
Người đàn ông này không chỉ có độc.
Mà còn gây nghiện.
Luôn khiến người ta vô thức sa ngã theo một hướng nào đó.
Ôn Dao càng nghĩ càng thấy mình đúng là biến thái, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi người đàn ông, dùng mu bàn tay che đi đôi môi tê dại: “Thôi, em phải về rồi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-113-nguoi-dan-ong-nay-khong-chi-doc-ma-con-gay-nghien-neu-hon-nua-thi.html.]
Quý Minh Trần dựa lưng vào ghế sofa một cách hài lòng, biết cô ngại ngùng, liền cố ý nói: “Nhạy cảm vậy sao, hay là hôn thêm một lúc nữa?”
Ôn Dao vội vàng lắc đầu, cố gắng ổn định nhịp thở đã rối loạn của mình: “... Em không chơi với anh nữa.”
Nếu tiếp tục hôn nữa...
Cô dám chắc, cô nhất định sẽ quên mất anh là người bị thương, không chút lưu tình mà khiến anh mất hết lý trí ngay tại chỗ.
Phòng khách cổ điển hôm nay không thắp nến, ánh sáng lờ mờ bao phủ lấy cô gái mặc váy trắng bên cạnh ghế sofa.
Cô gái có gương mặt ngọt ngào ấy sờ sờ lên má nóng bừng, như say rượu, lảo đảo: “Giữa hai người, phải có một người tỉnh táo chứ...”
“Em biết đầu óc anh không được tốt lắm, nếu em không tỉnh táo mà chơi với anh, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn...”
Quý Minh Trần: “?”
Ôn Dao: “Vậy em đi trước nhé, ngày mai em lại đến thăm anh, tối nay anh ngủ sớm đi, ngủ ngon.”
Nói xong những lời mềm mại vì xấu hổ, cô thậm chí còn không dám nhìn biểu cảm của Quý Minh Trần, nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhanh chóng xoay người ra cửa.
Bóng dáng ánh nến trong phòng lay động, tà váy trắng biến mất trong khe cửa, Quý Minh Trần lười biếng xoa xoa đôi môi đỏ mọng của mình, rồi chống cằm khẽ cười rất lâu: “Sao vẫn còn ngại ngùng như vậy chứ...”
Ôn Dao tỉnh dậy vào buổi sáng, không biết mình đã bình tĩnh được bao lâu. Càng nghĩ càng thấy không ổn, cô liền nhanh chóng đứng dậy, thay chiếc váy ngủ lụa xinh đẹp, mặc lại bộ đồ công tác màu đen của mình.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô cầm s.ú.n.g đến tầng ba của biệt thự cổ.
Lâm Trạch Nhân vừa bước ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy cô, vô thức dừng bước, lịch sự hỏi: "Có chuyện gì vậy Ôn tiểu thư? Có việc gì sao?"
Ôn Dao mím môi, giọng nói rất nhẹ: "Tôi đi đây. Tôi không nói với Minh trưởng quan của các anh, phiền bác sĩ Lâm nói lại với anh ấy, cứ nói tôi về lại cảng biển rồi."
Lâm Trạch Nhân: "?"
"Ôn tiểu thư không phải đã đồng ý ở lại chăm sóc Minh trưởng quan một tháng sao? Sao đột nhiên lại muốn đi?"
"Bởi vì..."
Ôn Dao nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô luôn cảm thấy nếu cô ở lại, sẽ không có lợi cho việc anh dưỡng thương: "Bởi vì đồ ăn ở đây quá ngon."
Có lẽ người xưa đã nói rất đúng, ăn no ấm cúng thì sinh dâm dục. Cô phải ra ngoài g.i.ế.c vài con quái vật biển zombie gì đó để bình tĩnh lại.
Lâm Trạch Nhân: "???"
Anh ta phát hiện mình không chỉ không hiểu được lời của Minh trưởng quan mà ngay cả lời của Ôn tiểu thư, anh ta cũng không tài nào hiểu nổi.
Ôn Dao vuốt tóc mai, che đi một chút đỏ ửng nơi vành tai, dịu dàng nói: "Mấy ngày nay trong biệt thự cổ cũng không có ai, vậy nên phiền bác sĩ Lâm ở lại bầu bạn và chăm sóc anh ấy..."
Lâm Trạch Nhân: "???"
"Chuyện này... không phải, Ôn tiểu thư, dù sao cô cũng là bạn gái của Minh trưởng quan, tôi chăm sóc anh ấy không thích hợp." Chủ yếu là anh ta không muốn lãng phí thời gian diễn kịch với tên thần kinh đó, ngày nào cũng sắp phát điên rồi.
Ôn Dao giả vờ như không nghe thấy, cuối cùng lịch sự nói với Lâm Trạch Nhân: "Vậy phiền bác sĩ Lâm rồi, tôi còn có việc nên đi trước."
Nhìn bóng lưng màu đen vội vã quay đi, Lâm Trạch Nhân đưa tay ra: "Không phải, tôi..."
Người đã biến mất ở khúc quanh cầu thang.
Lâm Trạch Nhân: "..." OK.
...