SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 115: THẬT LÀ QUÁ HÈN HẠ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-12 16:15:15
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đảo Strowman là hòn đảo chưa được khai phá, được phát hiện cách đây vài ngày.

Theo báo cáo của các thủy thủ vừa trở về, hòn đảo này có vị trí địa lý đặc biệt, nồng độ muối biển xung quanh quá cao, hầu như không có sinh vật biển nào sinh sống, môi trường biển xung quanh đảo rất khắc nghiệt, ngay cả các loại quái vật biển biến dị cũng tránh xa.

Vì vậy, cho đến nay, nó là vùng đất tinh khiết duy nhất chưa bị ô nhiễm bởi bất kỳ loại virus nào được phát hiện.

Phải biết rằng, virus zombie không chỉ khiến số lượng loài người giảm mạnh, mà rất nhiều động thực vật cũng đang giảm mạnh, thậm chí tuyệt chủng...

Vì vậy, dù là động vật hay thực vật trên đảo này, hay thậm chí là đất chưa bị ô nhiễm, đều là tài nguyên vô cùng quý giá.

Lạc Toàn Tinh lập tức nghiêm mặt: "Vị trí hòn đảo nhỏ này bí mật như vậy, chúng ta tìm kiếm rất nhiều năm mới phát hiện ra, sao nhanh như vậy đã có tàu khác xuất hiện rồi?"

Âu Thanh Hằng lắc đầu: "Chuyện này... vẫn chưa rõ."

Ôn Dao yên lặng đứng bên cạnh, nghe đến đây, cô hỏi: "Là tàu của Bắc Châu sao?"

Âu Thanh Hằng nhìn sang người đẹp có làn da trắng như tuyết, giọng nói dịu dàng bên cạnh, luôn cảm thấy cô có chút quen mắt: "Trên camera giám sát không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của căn cứ nào cả, chắc là không..."

Ôn Dao suy nghĩ một chút rồi phán đoán: "Vậy thì đó là tàu của Bắc Châu rồi."

Câu nói này vừa dứt, Lạc Toàn Tinh và Âu Thanh Hằng đồng loạt nhìn về phía cô.

Ôn Dao tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa, khả năng rất cao là của khu 13 Bắc Châu."

Khu 13 Bắc Châu cũng giáp biển, nhưng vì thời tiết cực kỳ lạnh giá, không có quái vật biển tấn công, nên không giống như khu 14 Đông Châu, nơi có cảng biển chuyên dụng để bảo vệ.

Hai con tàu duy nhất của họ chỉ có một tác dụng, đó là giám sát tình hình của khu 14 Đông Châu. Mặc dù thủ đoạn có hơi hèn hạ, nhưng hiện tại các châu, các khu vực đang tranh giành từng chút tài nguyên, nên cũng được coi là bình thường.

Nghe vậy, Lạc Toàn Tinh lập tức nổi giận: "Ý cô là, chúng ta vất vả tìm kiếm tài nguyên trên đảo, còn bọn họ thì đi theo sau nhặt của rơi?"

"Thật quá hèn hạ, đi xem camera giám sát."

Vài phút sau, trong phòng giám sát của phà, ba người im lặng đứng trước màn hình giám sát.

Lạc Toàn Tinh khoanh tay: "Ban đầu còn định nghỉ ngơi vài ngày, xem ra chúng ta không thể nghỉ ngơi rồi. Âu Thanh Hằng, anh về thu dọn đồ đạc đi, đồng thời thông báo cho các thủy thủ khác, chiều mai cùng tôi ra khơi."

"Bọn họ cũng chỉ có một con tàu, chắc chắn không thể chiếm được hòn đảo này trong thời gian ngắn, chúng ta phải đi trước." Nói xong, cô ấy nhìn sang người đàn ông mặc đồng phục màu xanh bên cạnh: "Một hòn đảo có tài nguyên quan trọng như vậy, tuyệt đối không thể để đám người Bắc Châu kia chiếm tiên cơ."

Âu Thanh Hằng không có ý kiến, chỉ hỏi: "Vậy chuyện quan trọng như vậy, không cần báo cáo với Minh trưởng quan rồi mới quyết định sao?"

Lạc Toàn Tinh lắc đầu: "Minh trưởng quan bận lắm, anh ấy không có thời gian để ý đến chuyện bên này. Hơn nữa, chuyện này nên quyết định thế nào thì đã rõ ràng rồi, cho dù tôi có báo cáo với anh ấy, anh ấy cũng chỉ gật đầu đồng ý thôi, cần gì phải làm thêm một bước nữa."

Ôn Dao đang chăm chú nhìn hình ảnh trên camera giám sát, nghe vậy không khỏi sững sờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-115-that-la-qua-hen-ha.html.]

Quý Minh Trần... anh bận lắm sao?

Theo cô thấy thì anh ngày nào cũng rảnh rỗi đến mức sắp mọc rêu rồi.

"..."

Luôn cảm thấy Quý Minh Trần mà cô quen biết, mỗi lần đều không giống với Quý Minh Trần trong lời người khác...

Vì ngày hôm sau phải lên tàu ra khơi nên tối hôm đó, Lạc Toàn Tinh tranh thủ thời gian dẫn Ôn Dao đến khu chợ ở khu vực phía Đông thành phố Cảng Kiều chơi.

Khu vực phía Đông thành phố là nơi ở của những người sống sót và người tị nạn trong thành phố. Những thứ bán ở chợ phía Đông thành phố cũng chỉ là những thứ đồ cũ nát, nhưng khác với những khu chợ khác, nơi này gần biển, vì thiếu điện nên thường dùng lửa trại để chiếu sáng, mà lửa trại, lều trại càng nhiều, lại vô tình tạo thành một loại phong cảnh bãi biển độc đáo, rất đẹp mắt.

Trên bãi biển vang vọng tiếng sóng biển, có vô số túp lều được dựng lên bằng đá, hàng trăm đống lửa trại được đốt lên, tạo thành một con rồng lửa dài. Một bên là biển xanh thẳm dưới ánh trăng và những con sóng cuộn trào, một bên là những tòa nhà cao tầng đổ nát ở phía xa.

Những người từng sống trong những tòa nhà cao tầng này, vội vã vì cuộc sống, công việc, giờ đây vì thảm họa này mà phải sống cuộc sống bầy đàn như bộ lạc nguyên thủy, nhìn vào lại khiến người ta cảm thấy chạnh lòng và xúc động...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Cùng một đô thị hiện đại, nhưng ở những thời điểm khác nhau, hoàn cảnh lại khác biệt một trời một vực.

Lạc Toàn Tinh vừa kéo Ôn Dao đi dạo, vừa lải nhải trò chuyện: "Đây là lần đầu tiên cô đến đây đúng không? Tôi nói cho cô biết nhé, trước đây tôi thường đến đây đi dạo một mình, đi trên bãi biển, nghe tiếng lửa trại và tiếng sóng biển, cảm thấy rất thư giãn."

Ánh mắt Ôn Dao dừng lại ở một gian hàng bên cạnh, chủ gian hàng là hai cậu bé khoảng bảy, tám tuổi, làn da rám nắng, gầy gò, đang nhìn họ với đôi mắt tròn xoe.

Lạc Toàn Tinh nói xong không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu nhìn Ôn Dao: "Sao vậy?"

Ôn Dao vội vàng thu hồi ánh mắt, tâm trạng phức tạp bước theo: "Không có gì."

"Chỉ là, luôn cảm thấy thảm họa bao nhiêu năm qua giống như một cơn ác mộng..."

Lạc Toàn Tinh xoay xoay khẩu s.ú.n.g trong tay, cũng thở dài: "Ai mà nói không phải chứ? Lịch sử loài người đã năm, sáu triệu năm, nền văn minh nhân loại đã sáu nghìn năm, phát triển ổn định như vậy, ai ngờ sự hủy diệt này, thực sự chỉ trong chớp mắt."

"Cô thấy tòa nhà kia không, chính là tòa nhà cao nhất đó?" Cô ấy vừa nói vừa chỉ tay về một hướng.

Ôn Dao nhìn theo hướng cô ấy chỉ, nhìn thấy một tòa nhà cao tầng với đỉnh nhọn đã bị hư hại nặng nề giữa những tòa nhà thấp tầng: "Ừm?"

"Nơi đó trước đây là đài truyền hình của thành phố Cảng Kiều, anh họ tôi từng làm việc ở đó, tuy lương không cao nhưng cũng ổn định, nhưng anh ấy luôn chê lương thấp, ngày nào cũng buồn bã..."

"Mỗi lần tôi và mẹ tôi gặp anh ấy, anh ấy đều than thở với vẻ mặt ủ rũ, nói rằng với mức lương vài nghìn tệ mỗi tháng như anh ấy, cho dù làm việc cả đời cũng không mua nổi nhà chung cư ở thành phố Cảng Kiều."

Lạc Toàn Tinh nói rồi cười: "Kết quả thì sao? Cô nhìn bây giờ xem, có biết bao nhiêu tòa nhà cao tầng, biết bao nhiêu căn nhà bỏ trống, ai ở? Ai dám ở? Còn nhà chung cư nữa chứ, điện cũng không có..."

"Bây giờ mọi người chẳng phải đều tụ tập lại với nhau, dựng lều, đốt lửa trại, sống bầy đàn như bộ lạc nguyên thủy sao?"

Ôn Dao nhìn Lạc Toàn Tinh bên cạnh, không biết tại sao lại thấy được một tia bi thương trong nụ cười của cô ấy.

Loading...