SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 116: VẬY... HAI NGƯỜI VẪN CHƯA NGỦ VỚI NHAU À?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-12 16:18:56
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thời đại mà số phận loài người không biết sẽ đi về đâu này, trong thời đại mà thảm họa có thể ập đến bất cứ lúc nào này, cho dù địa vị cao hay thấp, thần kinh của mỗi người đều căng như dây đàn, trên mặt mỗi người, ít nhiều đều có nét bi thương như vậy.

Hai người bước đi trên cát, phát ra tiếng động nhẹ, Lạc Toàn Tinh tiếp tục nói: "Một khi trật tự sụp đổ, mọi người sẽ phát hiện ra rằng, điều quan trọng nhất đối với con người không phải là của cải, nhà cửa, không phải là danh vọng, địa vị, càng không phải là bất cứ thứ gì mà thế giới bên ngoài áp đặt lên chúng ta, mà là sống sót."

"Sống sót một cách khỏe mạnh, bình an, có gia đình, bạn bè bên cạnh, đó đã là điều may mắn nhất rồi."

Gió biển mặn mòi thổi tới, Ôn Dao ngẩng đầu nhìn về phía đông, những con sóng trắng xóa cuồn cuộn trên mặt biển xanh thẫm, mặt trăng treo cao trên bầu trời như tấm màn che, trăng mọc trên biển, tất cả đều tĩnh lặng và hoang vắng.

Mặt trăng vẫn là mặt trăng đó, những ngôi sao vẫn là những ngôi sao đó...

Nhưng hành tinh mà họ đang sống, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã phải hứng chịu vô số thảm họa, khắp nơi đều hoang tàn đổ nát.

Xem ra loài người, mãi mãi, không thể không kính sợ thiên nhiên.

"..."

Hai người đi dạo từ đầu chợ đến cuối chợ, đến khi đèn đuốc lờ mờ, trên tay Ôn Dao đã có thêm hai xiên mực nướng, chủ đề cũng từ vũ trụ và số phận của nhân loại kéo về vấn đề thực tế.

Lạc Toàn Tinh nói: "Tuy bình thường tôi không ra khơi, nhưng ngày mai tôi phải ra ngoài bằng thuyền, có thể không có thời gian chăm sóc cô, nếu cô muốn luyện tập b.ắ.n quái vật biển thì có thể đi cùng những thủy thủ khác ở lại trên phà..."

Nhưng Ôn Dao lắc đầu: "Tôi đi ra khơi cùng cô."

Trước đây cô không biết, bây giờ xem ra, cô nhất định phải ra ngoài mạo hiểm mới được.

Quái vật biển kéo đến cảng biển phần lớn là quái vật biển cấp thấp, giá trị năng lượng sẽ không quá cao, muốn tăng cấp nhanh hơn, vẫn phải đi sâu vào biển, gặp gỡ và tiêu diệt những con quái vật biển hung dữ hơn, thử thách hơn...

Lạc Toàn Tinh từ chối: "Không được, bây giờ các vùng biển không chỉ có quái vật biển tràn lan, còn có sóng thần và xoáy nước, ra khơi là cửu tử nhất sinh, cô đi rồi tôi còn phải bảo vệ cô nữa."

Bình thường Minh trưởng quan đã rất khó chịu với cô ấy rồi, ngày nào cũng muốn đuổi cô ấy đi, lúc này làm sao cô ấy dám dẫn theo bảo bối của anh ra khơi, người này không sao thì thôi, vạn nhất có mệnh hệ gì, Minh trưởng quan còn không lột da cô ấy sao...

Ôn Dao nhớ lại những ngày tháng bảo vệ đồng đội ở Bắc Châu, khẽ thở dài: "Tôi thật sự không cần cô bảo vệ."

Ngoại trừ kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g hơi kém, những thứ khác của cô đều đạt tiêu chuẩn cấp S, ít nhất cũng là tiêu chuẩn cấp A, căn bản không thua kém bất kỳ thủy thủ nào trên phà.

Lạc Toàn Tinh vẫn xua tay lắc đầu: "Cũng không được, không ai hiểu rõ mức độ nguy hiểm của tàu biển hơn tôi, cô cứ ngoan ngoãn ở lại cảng biển đi."

"Nếu cô cảm thấy buồn chán vì không có tôi bầu bạn, tôi sẽ cho người đưa cô về biệt thự cổ cũng được."

Ôn Dao: "..."

Xem ra có lẽ là do bây giờ mỗi lần gặp phải nguy hiểm nào, đều có người ra mặt thay cô, khiến mọi người đều vô thức coi cô như một bông hoa nhỏ bé không có sức chiến đấu...

Lạc Toàn Tinh liếc nhìn xiên mực trên tay đối phương, dứt khoát chuyển chủ đề: "Sao cô không ăn? Không có khẩu vị à?"

Ôn Dao đưa xiên mực cho cô ấy, đồng thời kéo chủ đề trở lại: "Tất cả các thủy thủ có thể ra khơi đều cần phải trải qua bài kiểm tra, những bài kiểm tra đó, rõ ràng tôi đều vượt qua, cho dù là b.ắ.n súng, bây giờ cũng gần như vượt qua rồi."

Lạc Toàn Tinh đột nhiên tiến lại gần cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiếp tục chuyển chủ đề: "Này tôi nói, cô có phải đã cãi nhau với Minh trưởng quan không?"

Ôn Dao bị câu hỏi của đối phương làm cho sững sờ, sau đó lắc đầu: "Không có..."

Lạc Toàn Tinh: "Vậy anh ấy vẫn đang dưỡng thương, tại sao cô lại chạy đến đây từ xa như vậy, còn nhất định phải ra khơi cùng tôi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-116-vay-hai-nguoi-van-chua-ngu-voi-nhau-a.html.]

"Tôi chỉ là muốn..."

Lạc Toàn Tinh dời mắt, cắn một miếng mực nướng ngắt lời: "Hai người chắc chắn đã cãi nhau."

Ôn Dao mím môi, giải thích bên cạnh cô: "Chúng tôi không cãi nhau."

Lạc Toàn Tinh bịt tai lại: "Không nghe không nghe, hai người chắc chắn đã cãi nhau."

"..."

Ôn Dao nhìn Lạc Toàn Tinh cố sống cố c.h.ế.t muốn chuyển chủ đề, trong nháy mắt lại cảm thấy cô ấy rất giống chị gái của mình, trước đây chị gái cô cũng chuyển chủ đề với cô như vậy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Thật sự rất thân thiết.

Cũng chính cảm giác thân thiết này khiến cô mỉm cười, không hiểu sao, lại có thêm chút muốn chia sẻ, giọng nói dịu dàng: "Chúng tôi không cãi nhau..."

"Tôi không nghe."

"Nhưng tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng tôi có chút kỳ lạ..."

Lạc Toàn Tinh vừa nghe câu này, lập tức bị khơi dậy sự tò mò: "Cái gì?"

"Hai người không phải là quan hệ bạn đời sao? Có gì kỳ lạ chứ?"

Gió biển mát lạnh thổi bay những sợi tóc mềm mại của Ôn Dao, trong đêm khuya tĩnh mịch này, ánh sáng trong đôi mắt hạnh của cô lấp lánh.

Suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được nói ra nỗi lòng, kể ra những bí mật mà người ngoài không biết và những bí mật trong lòng, sau đó nói: "Thật ra, tôi cũng không biết đây là loại tình cảm gì, nhưng mỗi lần gặp anh ấy, tôi đều bị anh ấy dẫn dắt..."

Nói xong, cô còn có chút lo lắng, nắm chặt lòng bàn tay nhìn Lạc Toàn Tinh, giọng nói dịu dàng: "Cô có thể hiểu ý tôi không?"

Lạc Toàn Tinh nghe xong im lặng ba giây, trọng điểm chú ý là: "... Vậy, hai người vẫn chưa ngủ với nhau à?"

Trời ơi, như thể đã ăn được một quả dưa lớn không thể tin được.

Ôn Dao: "..."

Không thể nói chuyện được nữa.

Lạc Toàn Tinh thấy đối phương đỏ mặt vì xấu hổ, vội vàng kéo người ta lại: "Cô đừng ngại ngùng! Có gì mà phải ngại chứ, bây giờ là thời đại nào rồi, bạn đời không phải đều là quan hệ như vậy sao? Có gì đâu..."

Thấy Ôn Dao không nói, Lạc Toàn Tinh dứt khoát trả lời thẳng câu hỏi vừa rồi của cô: "Tình cảm gì chứ, nào có phức tạp như vậy, đây chẳng phải là cô thích Minh trưởng quan sao?"

"Khi cô nghĩ đến anh ấy, tặng quà cho anh ấy, lo lắng cho anh ấy, muốn ngủ với anh ấy, đây không phải là tình yêu thì là gì? Chẳng lẽ còn có thể là tình bạn cách mạng?"

Ban đầu Ôn Dao còn thấy ngại ngùng, thấy Lạc Toàn Tinh nói chuyện tự nhiên như vậy, cô cũng không nhịn được nói: "Tôi tặng quà là vì trả ơn cho anh ấy..."

Lạc Toàn Tinh không nói gì, nhưng khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt nheo lại, rõ ràng là vẻ mặt không tin "Tôi chỉ im lặng nhìn cô che giấu".

Ôn Dao tiếp tục biện minh cho mình: "Trước đây tôi đã từng thích người khác, cảm giác thích một người không phải như thế này..."

Lạc Toàn Tinh ném xiên mực nướng đã ăn xong, chống nạnh hỏi: "Vậy cảm giác cô thích người khác trước đây là như thế nào?"

Loading...