Quảng trường biệt thự cổ, mấy vị chỉ huy đang tụ tập ở một cái đình nào đó thảo luận về thuốc thức tỉnh dị năng hệ Hỏa mới được nghiên cứu ra.
Phí Bác Khải, con trai của Phí Tiền Giang là người có thuộc tính Hỏa hiếm hoi, do cả ngày chơi bời lêu lổng quá mức vô dụng, lần này bị Minh trưởng quan điểm danh tham gia thử nghiệm.
Dưới sự chăm sóc tận tình của giáo sư Phí, anh ta đã chịu đựng đủ loại phản ứng bệnh lý trong bảy ngày, cuối cùng vào buổi trưa ngày hôm nay đã thức tỉnh dị năng hệ Hỏa thành công.
Mọi người đều tò mò, liền kéo anh ta thể hiện dị năng hệ Hỏa cho bọn họ xem.
Phí Bác Khải duỗi tay ra, bảy tám cái đầu tò mò ghé sát vào lòng bàn tay anh ta.
Mọi người chăm chú chờ đợi hết lần này đến lần khác, đợi ba phút, lòng bàn tay cậu ta mới miễn cưỡng sinh ra một ngọn lửa nhỏ hơn cả ngọn nến, mảnh như sợi tơ, gió thổi qua là tắt.
Thấy vậy, mọi người đều nhíu mày, thảo luận: "Dị năng hệ Hỏa không phải được xếp vào dị năng mạnh, giai đoạn đầu đã rất lợi hại sao?"
"Sao Phí thiếu gia anh..."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Để ép ra ngọn lửa nhỏ này, trên trán Phí Bác Khải đã đổ không ít mồ hôi lạnh, đến khi anh ta kiệt sức, ngọn lửa liền lập tức tắt ngúm, chỉ còn lại một làn khói mỏng.
Đừng nói đến việc điều khiển ngọn lửa nhỏ này làm gì, ngay cả việc duy trì hình dạng ngọn lửa cũng vô cùng khó khăn.
Anh ta không cam lòng bị mọi người chê cười, lại tốn sức chín trâu hai hổ sinh ra một ngọn lửa nhỏ bằng đầu tăm bông, đồng thời di chuyển tay sang một bên, muốn dùng lửa đốt cây xanh bên cạnh.
Không ngờ lá cây không bị cháy, một giọt nước to bằng hạt đậu rơi xuống từ mép lá, lập tức dập tắt ngọn lửa trên tay anh ta.
"..."
Lúc này không chỉ sắc mặt Phí Bác Khải khó coi, mấy vị chỉ huy bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
Hầu hết bọn họ đều đã từng thấy dị năng hệ Hỏa của Minh trưởng quan, từng thấy anh đốt zombie trong mưa, từng thấy anh đốt quái vật biển trên mặt biển, cũng từng thấy ngọn lửa trong tay người đàn ông đó có thể lớn có thể nhỏ, điều khiển tự do, có thể thiêu rụi mọi thứ theo ý muốn của anh...
Khiến mọi người đều tiên đoán rằng, dị năng hệ Hỏa là dị năng siêu lợi hại, chỉ cần thức tỉnh dị năng hệ Hỏa, nhất định đều là dị năng giả thực lực cường hãn.
Cho đến hôm nay nhìn thấy thao tác của Phí Bác Khải... Bọn họ mới nhận thức sâu sắc, thì ra không phải dị năng hệ Hỏa lợi hại, mà là Minh trưởng quan của bọn họ lợi hại.
Thức tỉnh dị năng là một chuyện, sức mạnh và khả năng điều khiển dị năng, đó hoàn toàn là một chuyện khác.
Mấy vị chỉ huy nhao nhao xua tay giải tán, Phí Bác Khải thì rất không cam lòng, gọi bọn họ lại: "Đừng đi mà, lửa của tôi thật sự có thể đốt lá cây, thật sự đó, vừa rồi tôi không phát huy tốt, mấy người..."
Anh ta còn chưa nói xong, mấy người gần đình đều đứng thẳng người, cung kính chào người đàn ông mặc áo trắng bước xuống từ xe màu đen: "Minh trưởng quan."
Quý Minh Trần cầm ô đi đến gần đình, mỉm cười dịu dàng hỏi anh ta, như thể rất quan tâm: "Cảm giác thế nào?"
Phí Bác Khải cúi đầu lễ phép đáp: "Cũng được, chỉ là dị năng hệ Hỏa này... không lợi hại như trong tưởng tượng."
Quý Minh Trần nghe vậy vẫn chỉ cười nhạt: "Là do Phí thiếu gia sống quá sung sướng, thiếu rèn luyện rồi."
"..."
Quý Minh Trần vừa dứt lời, ánh mắt lướt qua, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mưa phùn lất phất, trên gương mặt trắng nõn dịu dàng của cô dính vài giọt nước, cả người như được mưa bụi nhuộm, trông như đang ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy cảnh này, Quý Minh Trần hơi nhướng mày, vội vàng cầm ô đi về phía cô...
Đợi đến khi gần hơn, anh nghiêng chiếc ô trong suốt về phía cô, che đi cơn mưa phùn lất phất, cong môi hỏi: "Sao vậy bảo bối, sao không mang ô..."
Ôn Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo, nhìn anh chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-118-duoc-om-mot-cai-ngan-ngo-nua-ngay.html.]
Quý Minh Trần cười: "Hỏi em đó..."
Lời còn chưa dứt, cô gái trước mắt đột nhiên dang hai tay ôm lấy cổ anh.
Vì bị mưa làm ướt một chút, người cô mềm mại và ẩm ướt, hơi thở thoang thoảng bên tai, bất ngờ được ôm như vậy, Quý Minh Trần lập tức cứng đờ người, tay cầm cán ô cũng siết chặt, một lúc sau mới khó hiểu lên tiếng: "...Sao vậy?"
"Em đang nghĩ, nếu ngày đó, người gặp ở thành phố Thanh Chu là anh thì tốt rồi..."
Cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng nhất thời không hiểu ra và cũng không dám cử động, Quý Minh Trần: "?"
"Tại sao... đột nhiên lại nói đến chuyện này?"
Ôn Dao sợ nói những lời này sẽ đột ngột, chỉ ôm một cái rồi nhẹ nhàng buông ra, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ nói bừa thôi..."
Thấy ánh mắt đối phương vẫn luôn nhìn mình, cô lại có chút ngại ngùng, nhìn chằm chằm vào chiếc áo sơ mi bị cô làm ướt trên người anh, dứt khoát chuyển chủ đề: "Em quên mất mình bị ướt mưa rồi, anh có muốn quay lại thay quần áo không?"
Quý Minh Trần vẫn nhìn cô với ánh mắt dò xét.
Ôn Dao bị nhìn đến mức xấu hổ: "Không đi sao?"
Nói xong còn học theo dáng vẻ của anh, đưa tay kéo chiếc vòng bạc trên cổ tay anh: "Đi thôi."
"..."
...
Vì Ôn Dao đột ngột quay lại, lại còn làm ra chuyện như vậy, Quý Minh Trần không còn tâm trí nào khác.
Anh gạt hết mọi việc trong ngày ra sau, lên lầu thay quần áo, rồi lại dẫn Ôn Dao đi ăn, mãi đến chiều tối mưa tạnh, hai người xuống xe đến Vườn Hoa Hồng, anh vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Lúc này đang là chiều tà, không khí sau cơn mưa trong lành mát mẻ, cộng thêm việc đi giữa biển hoa hồng, không khí càng thêm dễ chịu.
Ôn Dao đi trước Quý Minh Trần hai bước, chiếc váy trắng bay bổng trong biển hoa theo gió.
Quý Minh Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đang cúi người hái hoa hồng, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, Ôn Dao hái xong một bông hồng, quay người lại đưa cho anh.
Quý Minh Trần khẽ nhướn mày, ngón tay tao nhã nhận lấy: "Em... có chuyện gì muốn nhờ anh sao?"
"Hửm?" Ôn Dao ngẩng lên nhìn anh một cái, nhanh chóng dời mắt: "...Không có."
Rõ ràng chỉ là học theo anhng anh một bông hồng, không biết tại sao lại sinh ra cảm giác chột dạ như đang làm chuyện mờ ám, cứ như cô có ý đồ xấu với anh vậy...
Hình như, chuyện quyến rũ người khác, cô không đủ trình độ, dù có bắt chước y hệt, cũng thật sự... không học được.
Quý Minh Trần lướt qua vành tai ửng hồng của cô, trầm ngâm mân mê cành hoa hồng trong tay, chợt cúi đầu cười: "Thật sự không có?"
Ôn Dao không nhìn anh, chỉ khẽ lắc đầu.
Quý Minh Trần cúi đầu nhổ những cái gai trên cành hoa hồng: "Vậy em có biết, tặng một bông hồng có ý nghĩa gì không?"
Gió nhẹ thổi, lùa qua tóc mai Ôn Dao, cô không trả lời, chỉ nghe thấy bên tai vang lên giọng nói trầm ấm dịu dàng: "...Là ý nghĩa của tình yêu chung thủy."
Lời nói vừa dứt bên tai, Ôn Dao thấy bông hồng đã được nhổ hết gai lại được cắm vào lòng bàn tay cô, một giọt nước long lanh trên cánh hoa tươi tắn rơi xuống mu bàn tay cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh, trái tim cô cũng theo đó đập nhanh hơn.
...