SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 120: LẦN ĐẦU HƯỞNG ĐÁP LẠI ANH

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:40:32
Lượt xem: 214

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Dao lại lặng lẽ ngẩng lên nhìn Quý Minh Trần mấy lần, phát hiện ra lúc này anh không hề cười.

Người này dù lúc nào cũng mỉm cười, dù đối với ai cũng đều nho nhã lễ độ, cô chưa từng thấy anh không cười bao giờ, giờ đột nhiên nhìn thấy, lại có chút sững sờ.

Bỏ đi lớp vỏ bọc nụ cười đó, khí chất lạnh lùng cao quý trên người anh càng thêm rõ ràng, đứng trong căn gác mái của nhà thờ đầy cảm xúc này, giống như một vị thần linh đột nhiên giáng thế.

Rõ ràng là cảm giác xa lạ, nhưng cô lại có linh cảm kỳ lạ, đây mới là con người thật của anh.

Nụ cười chỉ là lớp ngụy trang của anh, anh vốn không phải là người thích cười.

"Có đôi khi..." Bàn tay bị nắm lấy của Ôn Dao đột nhiên cử động.

Quý Minh Trần nghiêng đầu nhìn cô: "Hửm?"

Ánh nến chiếu lên khuôn mặt Ôn Dao, còn cô thì dịu dàng nói: "Nếu anh không vui, cũng có thể không cười."

"Anh cứ làm chính mình là được rồi."

Một câu nói bình tĩnh vừa dứt, ánh mắt Quý Minh Trần nhìn cô đột nhiên dừng lại.

Ngạc nhiên khi cô lại nói ra những lời như vậy, nhưng lại cảm thấy không hề bất ngờ...

Nhiều năm trước, trong những ngày tháng sống như một kẻ thay thế, anh không được khóc, chỉ được cười, không được thể hiện sự lạnh lùng, chỉ được giả vờ lương thiện.

Con người là loài động vật quen thuộc với thói quen, lâu dần, anh cũng thường xuyên không phân biệt được mình rốt cuộc là người như thế nào.

Quý Minh Trần kéo Ôn Dao xoay người lại, tay vuốt ve gáy cô, vùi đầu vào cổ cô, giọng nói cực kỳ trầm thấp nói: "Được."

...

Không biết có phải vì đã gặp người thân đã khuất của Quý Minh Trần hay không, trên đường trở về, hai người đều im lặng, mãi đến khi về đến biệt thự cổ, sắp chia tay ở tầng năm, Ôn Dao đột nhiên đưa tay kéo chiếc vòng trên tay anh.

Quý Minh Trần bị hành động này của cô làm cho sững sờ, một lúc sau mới nhớ ra điều gì đó, chậm rãi giơ bàn tay thon dài trắng nõn lên, sau đó tháo chiếc vòng ra, rồi nắm lấy tay Ôn Dao đeo vào cho cô.

Nhìn người đàn ông trước mặt cúi đầu chăm chú điều chỉnh kích thước chiếc vòng, Ôn Dao không nhịn được nói: "Nếu anh thật sự thích chiếc vòng này, em cũng có thể đưa cho anh..."

Trước đây, đeo chiếc vòng này là thói quen và mong ước của cô, cô muốn thông qua nó tìm thấy chị gái, bây giờ nghĩ lại, hy vọng này thật sự quá mong manh, tất cả chỉ là chấp niệm của cô thôi...

Nếu anh thật lòng thích, đeo cho anh cũng giống nhau.

Quý Minh Trần điều chỉnh kích thước xong, lòng bàn tay trượt xuống, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng mân mê: "Nói gì vậy, thứ anh thích, chẳng lẽ là chiếc vòng của em sao?"

Anh không chỉ mân mê lòng bàn tay cô, mà còn xòe các ngón tay cô ra, đan mười ngón tay vào nhau như đang chơi đùa.

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào bàn tay đan xen của hai người, vành tai lặng lẽ đỏ lên: "Em không phải bảo anh trả lại cho em..."

"Hửm?" Quý Minh Trần cười buông tay cô ra: "Trả lại cho em không tốt sao?"

Ôn Dao đột nhiên không biết nên nói gì nữa.

Mục đích thực sự khi cô kéo chiếc vòng của anh, chính là học theo cách anh quyến rũ anh.

Kết quả là anh lại trả chiếc vòng lại cho cô.

Đối với việc này, Ôn Dao đã thử đi thử lại nhiều lần mà vẫn thất bại: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-120-lan-dau-huong-dap-lai-anh.html.]

Thôi, không có năng khiếu này.

Bỏ cuộc đi.

Ôn Dao định về phòng, nhưng lại bị nắm lấy cổ tay.

Quý Minh Trần cúi đầu nhìn gần, quan sát vẻ mặt hơi buồn bã của cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng: "Có chuyện gì muốn nói với anh sao?"

Ôn Dao ngẩng lên liếc nhìn anh một cái, cụp mi lắc đầu: "...Không có."

Chủ yếu là... có cũng không dám nói.

Cô vẫn không thể mặt dày như người đàn ông này, nói ra những lời ong bướm đó được...

Quý Minh Trần nghi ngờ nhìn cô, trong đầu cũng thoáng qua ý nghĩ cô cũng muốn thân thiết với anh, nhưng rất nhanh đã bị anh phủ nhận.

Sao có thể, cô nhút nhát như vậy, lần trước hôn nhau trên ghế sofa đêm đó, ngày hôm sau cô đã biến mất tăm, cho nên hôm nay anh mới kiềm chế hơn, để cô không cảm thấy khó chịu, đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh..." Ôn Dao nhớ đến việc Lạc Toàn Tinh nói về việc ra khơi, liền nhân cơ hội này hỏi ý kiến Quý Minh Trần.

Quý Minh Trần nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ, rồi từ chối: "Không được."

Ôn Dao nhíu mày: "Tại sao?"

Quý Minh Trần đưa tay vuốt ve tóc mai của cô, kiên nhẫn giải thích: "Lời đội trưởng Lạc nói không sai, đi thuyền ra khơi là chín c.h.ế.t một sống, em không có kinh nghiệm sinh tồn trên biển, rất nguy hiểm."

"Được rồi bảo bối, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."

Nhìn bóng lưng người đàn ông xoay người rời đi, Ôn Dao do dự nửa giây, liền bước lên phía trước kéo tay áo anh, nhón chân hôn lên yết hầu của người đàn ông, rồi hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

Đôi môi cô gái mềm mại ẩm ướt, cứ thế hôn lên chỗ nhạy cảm của mình, Quý Minh Trần lập tức cứng đờ người, anh khó chịu nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn: "...Làm gì vậy?"

"Được không?"

Ôn Dao thấy vẻ mặt này của đối phương, cũng không biết làm vậy có đột ngột với anh hay không, nhưng đã can đảm làm rồi, bây giờ cũng không thể rút lui, chỉ có thể đỏ mặt, cứng rắn nói: "Em muốn đi..."

Quý Minh Trần nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt lướt qua tai và má ửng hồng của cô, dừng lại trên đôi môi mềm mại màu hồng nhạt, đôi mắt đen láy càng lúc càng tối lại: "Chắc chắn chứ?"

Bầu không khí ái muội lặng lẽ dâng lên trong hành lang yên tĩnh.

Chưa kịp để Ôn Dao lên tiếng lần nữa, Quý Minh Trần đột nhiên đưa tay đặt lên eo cô, kéo cô về phía mình, cúi đầu xuống, môi chạm vào dái tai cô, hôn nhẹ một cái: "Em muốn không?"

Gương mặt quyến rũ của người đàn ông áp sát, hơi thở và nhiệt độ cơ thể đều là sự cám dỗ.

Ôn Dao đỏ bừng mặt, tim đập loạn xạ, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Cô biết mình đang căng thẳng, cũng biết mình bây giờ vừa xấu hổ vừa bối rối, nhưng lần này cô không trốn tránh, mà nghe theo trái tim mình, mím môi vòng tay qua cổ anh.

Không ngờ lại nhận được sự đồng ý, Quý Minh Trần sững người hai giây, sau đó liền bế thốc cô lên, đi về phía phòng ngủ.

Lần này không phải là ghế sofa ở phòng khách, mà là chiếc giường mềm mại màu trắng phủ đầy cánh hoa hồng.

Ánh nến trong phòng le lói, phản chiếu lên tấm rèm cửa màu đỏ rượu vang tạo nên một căn phòng mờ ảo ánh sáng hồng, những bông hồng trong bình thủy tinh trong suốt bên đầu giường bị gió thổi làm rơi xuống một cánh hoa, bầu không khí ái muội nồng nàn đến cực điểm.

Khi lưng Ôn Dao chạm vào chiếc giường mềm mại, còn chưa kịp hít thở thêm hai hơi, cằm đã bị bàn tay thon dài của người đàn ông nâng lên, ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng phủ xuống, chặn lại tất cả những âm thanh chưa kịp thốt ra của cô.

Nụ hôn sâu lần này mãnh liệt hơn hai lần trước rất nhiều, Quý Minh Trần nắm lấy cằm cô, cứ thế mặc kệ tất cả mà ấn cô xuống giường hôn, như thể muốn hôn đến chết, có vài khoảnh khắc Ôn Dao cảm thấy mình không phải đang chìm trong chăn nệm, mà là rơi xuống biển, có cảm giác sắp c.h.ế.t ngạt...

Loading...