SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 125: BỊ THẤT THỦ

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-13 15:37:17
Lượt xem: 155

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Là... là đàn quái vật biển! Trong đàn quái vật biển không chỉ có bùn đen, mà còn có một loại quái vật biển khác giống như con cóc lẫn trong đó. Loại quái vật biển này trước đây chúng tôi chưa từng thấy, chúng không chỉ có lớp da bên ngoài cực độc, mà còn phun nọc độc vào người, những người dính phải đã bắt đầu tím tái mặt mày và biến dị rồi..."

Lạc Toàn Tinh mặt mày tái mét: "Anh nói gì?!"

Ba người vội vàng chạy đến lan can cuối hành lang, nhìn xuống từ tầng ba, lúc này boong tàu đã không còn như lúc nãy nữa, ngoài đám đông hỗn loạn và quái vật biển bùn đen tràn lên, còn xuất hiện thêm ba bốn con cóc khổng lồ màu xanh xám.

Quan trọng hơn là, đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là, những người trong đám đông bị dính phải chất nhờn độc hại đó chỉ trong vòng hai ba phút đã bắt đầu tím tái toàn thân...

Những người bị tím tái cũng giống như những người bị zombie cắn vào thời kỳ đầu của tận thế, không chỉ mất ý thức, mà còn quay sang cắn người.

Hai thủy thủ đứng bên cạnh run rẩy: "Thôi xong rồi, xong hết rồi, tốc độ lây lan này còn nhanh hơn cả zombie lúc trước, con tàu của chúng ta cho dù không gặp phải sóng thần, cũng sẽ bị bọn họ cắn chết..."

"Hơn nữa đây còn là trên biển, không phải đất liền, chúng ta có thể chạy đi đâu?"

Con tàu lại rung lắc dữ dội, xung quanh tiếng súng, tiếng người, tiếng sóng biển ầm ầm.

Âu Thanh Hằng siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay: "Chúng ta đã ra khơi nhiều lần như vậy, lần này có lẽ là tình huống tồi tệ nhất..."

Lạc Toàn Tinh nắm lấy tay Ôn Dao, cô ấy vốn định an ủi cô trước, bảo cô đừng sợ, kết quả quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh đến bất ngờ của cô gái.

Cơn gió lạnh lẽo thổi tung những lọn tóc mềm mại của Ôn Dao, đôi mắt xinh đẹp ấy ẩn chứa sự nghi hoặc, cả nỗi sợ hãi, nhưng trên hết vẫn là vẻ bình tĩnh...

Dù tình huống có tệ đến đâu, cô dường như vẫn không hề nao núng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi nửa phút, Lạc Toàn Tinh nhanh chóng hạ lệnh: "Chúng ta chia làm ba đường, tôi sẽ đến phòng thuyền trưởng để bảo vệ thuyền trưởng và liên lạc với tổng bộ căn cứ. Âu Thanh Hằng, anh tập hợp những người khác đến tầng hai của phà, phong tỏa tất cả cầu thang ở tầng một, sau đó đến canh giữ khoang an toàn để đề phòng bất trắc, tiếp ứng chúng tôi..."

"Còn Ôn Dao, cô ở lại tầng ba, nhiệm vụ của cô là khóa chặt tất cả cửa phòng vệ sinh ở tầng ba, đề phòng thể biến dị quái vật biển từ cống thoát nước trèo lên."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Trong tình hình hiện tại, càng gần boong tàu tầng một thì càng nguy hiểm, tầng hai nguy hiểm thứ hai, còn tầng ba, ít người, quái vật biển trèo lên hiện tại cũng chỉ có vài con bùn đen lẻ tẻ, loại quái vật biển mới mang độc tính mạnh kia vẫn chưa đe dọa đến tầng này.

Nhiệm vụ cô giao cho Ôn Dao là nhiệm vụ có hệ số an toàn cao nhất, cũng là nhiệm vụ đơn giản nhất.

Ôn Dao nhìn thấy vẻ căng thẳng và bất an giữa hai hàng lông mày của Lạc Toàn Tinh, vội vàng nói: "Thật ra tôi có thể đi cùng cô..."

"Không kịp nữa rồi, đi thôi!"

"..."

Mười lăm phút sau, Ôn Dao khóa chặt tất cả cửa phòng vệ sinh ở tầng ba rồi đến tầng hai, lúc này, trận chiến trên boong tàu đã diễn ra đến không biết là hiệp thứ mấy, tiếng s.ú.n.g đạn liên tiếp lúc này dường như đã đi đến hồi kết.

Ôn Dao vừa xuống lầu đã gặp Âu Thanh Hằng, rõ ràng anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc này đang đứng ngoài khoang an toàn ở tầng hai hút thuốc.

Anh ta nhìn về phía này, dập tắt đầu t.h.u.ố.c lá rồi nói: "Đi thôi, chúng ta vào khoang an toàn trước."

Ôn Dao: "...Là lệnh của đội trưởng Lạc sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-125-bi-that-thu.html.]

Sắc mặt Âu Thanh Hằng tái nhợt khó coi, giọng nói nghe có vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng: "Cô không nghe thấy sao? Tiếng s.ú.n.g bên ngoài gần như đã biến mất, bọn họ đều biến dị rồi..."

"Số lượng quái vật biển rất lớn, còn có cả biến dị thể mới mang theo virus lây nhiễm, cộng thêm đám người biến dị, chúng ta có b.ắ.n hết đạn cũng không g.i.ế.c hết được."

"Trong tình huống này, cho dù đội trưởng Lạc không hạ bất kỳ mệnh lệnh nào, chúng ta cũng chỉ có một con đường sống duy nhất là vào khoang an toàn chờ đợi cứu viện..."

Nghe thấy tiếng s.ú.n.g bên ngoài dần dần biến mất, sắc mặt Ôn Dao cũng đột nhiên tái nhợt.

Lúc đầu khi gặp phải cuộc tấn công bất ngờ của quái vật biển, tiếng s.ú.n.g bên ngoài vang lên inh tai nhức óc, nhưng mới chỉ mười mấy phút ngắn ngủi, tất cả tiếng s.ú.n.g gần như đã biến mất?

Mấy trăm thủy thủ canh giữ phà trên boong tàu, tất cả đều... không còn nữa?

Ôn Dao bước nhanh đến cuối hành lang tầng hai, tay cầm s.ú.n.g bạc nhìn xuống dưới.

Trên boong tàu đã không còn nhìn thấy bất kỳ người sống sót nào, ngoại trừ những con quái vật bùn đen, những thủy thủ vốn cầm súng, đội hình chỉnh tề lúc này cũng đều biến thành quái vật biến dị toàn thân xanh lét.

Loại quái vật này có làn da giống như con cóc xanh, nhãn cầu lồi ra, chiếc lưỡi đỏ thè ra khỏi miệng một cách méo mó, hai tay rũ xuống trước người một cách vô hồn, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm kỳ dị, trong cổ họng phát ra tiếng "ộp ộp" không rõ nghĩa...

Thậm chí chúng còn nhận ra hơi thở của người sống ở tầng hai, từng con một tụ tập lại, đầu ngẩng lên, hai tay có móng vuốt đều giơ lên, vẫy về phía Ôn Dao.

"Ộp ộp..."

"Xì xì..."

Rõ ràng chúng đã bị nhiễm virus biến dị của zombie, hình dạng rất giống zombie, nhưng chi tiết lại kết hợp với đặc điểm của sinh vật biển, tóm lại là mặt mũi hung dữ, toàn thân nhớp nháp, còn chảy ra vô số dịch nhầy hôi thối, trông vô cùng kinh khủng...

Lúc này, có một thủy thủ sống sót trốn trong một cái thùng gỗ trên boong tàu, anh ta vừa nhân lúc lũ quái vật bị dụ đi, định chui ra khỏi thùng gỗ, không ngờ vừa mới thò đầu ra, đầu của những con quái vật kia liền xoay 180 độ, đồng loạt lao về phía người đó.

Thấy vậy, Ôn Dao vội vàng nổ súng, nhưng dù kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của cô có chính xác đến đâu cũng không thể cùng lúc b.ắ.n c.h.ế.t nhiều quái vật như vậy.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn người đó bị nhấn chìm trong tiếng hét sợ hãi, không lâu sau, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi m.á.u thịt be bét và tay chân rời rạc...

"..."

Lạc Toàn Tinh không phải là không phổ cập kiến thức cho cô về thảm họa trên biển, cô cũng không phải là không biết sự khủng khiếp của bầy quái vật biển khi chúng tấn công.

Nhưng đối mặt với tình cảnh kỳ dị và đáng sợ như vậy, cô vẫn không khỏi lạnh toát tay chân, tim đập chân run...

Mới chỉ mười mấy phút ngắn ngủi thôi mà...

Âu Thanh Hằng ở bên kia gọi cô: "Thân tàu đã bị nghiêng rồi, với tốc độ này, không bao lâu nữa, chúng sẽ tràn lên tầng hai..."

"Cạch..."

Mặt đất hành lang cách đó không xa đột nhiên mở ra một nắp tròn, một bàn tay cầm s.ú.n.g thò ra: "Kéo tôi lên, nhanh lên!"

Loading...