SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 130: DỊ NĂNG THĂNG TIẾN, ÔN DAO, CÔ CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-14 15:59:29
Lượt xem: 181

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hay là thử dùng dị năng?" Lạc Toàn Tinh đột nhiên đề nghị: "Dị năng hệ Mộc của tôi g.i.ế.c quái vật biển rất chậm, cấp độ hiện tại cũng không cao bằng cô, cô thử dùng dị năng hệ Thủy của mình xem..."

Trong những ngày qua, Ôn Dao chỉ tập trung luyện tập b.ắ.n s.ú.n.g để nâng cấp, gần như không sử dụng dị năng, cũng không biết với cấp độ hiện tại, đối phó với những con quái vật biển này thì sức sát thương ra sao.

Cô suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: "Được, vậy tôi thử xem."

Đáng tiếc, quả cầu nước đầu tiên ném ra ngoài, da của con quái vật biển bên dưới thậm chí còn không bị rách, chỉ lăn lộn về phía sau vài vòng...

"Thủy nhận, đừng dùng cầu nước, hãy dùng nước làm lưỡi dao." Lạc Toàn Tinh nhìn vẻ mặt thất vọng của Ôn Dao, nhắc nhở: "Trước đây không phải cô đã luyện tập đao pháp sao? Cô cứ coi thủy nhận là con d.a.o của mình..."

Ôn Dao vừa rồi đã cẩn thận cảm nhận, tuy sức sát thương của cầu nước vẫn còn hạn chế, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng năng lượng trong cơ thể mình đã mạnh lên rất nhiều.

Trước đây một quả cầu nước ném vào chim bồ câu, chim bồ câu cũng không phản ứng, bây giờ chỉ cần ném ra một quả cầu nước, là có thể đánh bật con quái vật biển trưởng thành to lớn ra xa...

Đây vẫn là trong tình huống cô hoàn toàn không thành thạo việc điều khiển dị năng, nếu như cô chăm chỉ luyện tập nhiều hơn, thành thạo thủ pháp và lực đạo, cho dù không thể g.i.ế.c chết, thì việc đẩy lùi đám quái vật biển này cũng không phải là vấn đề lớn.

Ôn Dao nhìn chằm chằm con quái vật biển bên dưới, một lần nữa giơ tay phải lên.

Lúc này, mặt trăng lặn dần về phía Tây, đường chân trời phía Đông lộ ra một nửa mặt trời đỏ rực, ánh sáng chói mắt theo sóng biển tràn vào, chiếu rọi mặt biển lấp lánh.

Bình minh đến xua tan đi cái lạnh của màn đêm, đám quái vật biển vốn đang chen chúc bên dưới chìm xuống không ít.

Những con quái vật biển mang theo virus zombie rõ ràng là sợ ánh sáng mặt trời, lúc này đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một số ít quái vật biển bùn đen vẫn đang cuộn trào trên mặt nước...

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt Ôn Dao, làm sáng lên những giọt mồ hôi trên má và trán cô, cô tập trung tinh thần, nín thở, một vòng xoáy nước màu xanh nhạt hình thành trong lòng bàn tay.

Ngay sau đó, vòng xoáy nước b.ắ.n ra ngoài hóa thành một lưỡi d.a.o sắc bén, “xoẹt” một tiếng, m.á.u đỏ tươi b.ắ.n tung tóe trong không trung, lưỡi d.a.o nước đó xuyên thủng con quái vật biển bùn đen đang trồi lên theo sóng biển.

Ôn Dao sững người.

Lạc Toàn Tinh đang quan sát phía sau cũng sáng mắt lên: "Chính là như vậy, Dao Dao, cô có thể làm được!"

Ôn Dao quỳ trên mặt đất, hai tay chống trước cửa khoang, gió thổi tung những sợi tóc mềm mại của cô, còn cô thì ngây người nhìn con quái vật biển phía dưới, tấm ván thuyền đã biến thành một bãi bùn đen...

Cô có thể làm được, cô đã g.i.ế.c c.h.ế.t nó...

Không cần vũ khí cũng có thể, hiện tại cô không chỉ có thể điều khiển nước, mà còn có thể hóa nước thành lưỡi dao...

Nước không còn là thứ mềm yếu nữa, dưới sự gia trì của sức mạnh và tốc độ, nó cũng có thể hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén.

Phát hiện bất ngờ này khiến Ôn Dao nhanh chóng bắt đầu thử nghiệm lần thứ hai...

Cô muốn nhân lúc khoang nhỏ mà họ đang ở chưa chìm xuống ngang mặt biển, nhân lúc ban ngày số lượng quái vật biển ít, có thể g.i.ế.c được bao nhiêu thì g.i.ế.c bấy nhiêu, một là để hấp thụ năng lượng của quái vật biển, hai là để đề phòng sau khi họ chìm xuống sẽ bị bao vây.

Cánh tay trắng nõn giơ lên, vòng tay bạc khẽ lay động, lại là vài lưỡi d.a.o nước ào ào lao xuống.

Cả ngày hôm đó, Ôn Dao đã g.i.ế.c c.h.ế.t gần trăm con quái vật biển bùn đen.

Đến khi trời dần tối, linh nguyên của cô bị hao tổn nghiêm trọng, hai ngày không ngủ, lúc này cô giống như vừa uống cả lọ thuốc ngủ, một cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, cả người đều lảo đảo.

Lạc Toàn Tinh thấy Ôn Dao vẻ mặt mệt mỏi, vội vàng đỡ lấy hai tay cô: "Cô sao rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-130-di-nang-thang-tien-on-dao-co-co-the-lam-duoc.html.]

Ôn Dao lắc đầu: "Không sao..."

"Tôi quá mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, cô có thể thay tôi canh chừng cửa khoang được không..."

Lời còn chưa dứt, dưới khoang thuyền đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, lại chìm xuống không ít.

Cũng vào lúc này, Ôn Dao nghe thấy rõ ràng bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng ùng ục rất nhỏ, rất khẽ, sau đó âm thanh ngày càng nhiều, cũng ngày càng lớn...

Không cần nhìn ra ngoài cũng có thể cảm nhận được khoang nhỏ của họ đã bị đám quái vật biển bùn đen bao vây.

Lạc Toàn Tinh nghe thấy âm thanh này, ánh mắt cũng trở nên tuyệt vọng: "... Ôn Dao, cô nên vào khoang an toàn."

"Bây giờ đừng nói là chờ cứu viện, chúng ta chưa chắc đã sống sót qua đêm nay..."

Vị trí khoang nhỏ chỉ cách mặt nước hai ba mét, đám quái vật biển bùn đen đó, vậy mà lại ập đến một đợt lớn...

Ôn Dao di chuyển đến mép cửa khoang, tập trung tinh thần dò xét tình hình bên dưới, đột nhiên một cái lưỡi dài màu đỏ tươi đập vỡ cửa sổ kính phía sau lao về phía này, cô còn chưa kịp phản ứng, Lạc Toàn Tinh bên cạnh đã đẩy cô một cái:

"Cẩn thận!"

Cái lưỡi đầy gai nhọn như roi da quất vào lưng Lạc Toàn Tinh, b.ắ.n ra vô số giọt máu.

Ôn Dao nhìn thấy cảnh tượng này phản chiếu trong đáy mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại: "Lạc Toàn Tinh!"

"..."

...

Ba ngày sau, đêm mưa.

Một con tàu ở vùng biển Denteno lặng lẽ rẽ sóng, theo vô số quái vật biển bùn đen ập đến, người đàn ông mặc áo trắng đứng ở đầu boong tàu khẽ vung tay, lửa bùng lên trong lòng bàn tay.

Ngay sau đó, vùng biển xung quanh boong tàu đột nhiên bốc lên ngọn lửa ngút trời, ánh sáng chói mắt chiếu rọi cả con tàu như ban ngày.

Lửa lan rộng trên mặt biển đang mưa về phía chân trời xa, mùi khét lẹt lan tỏa trong không khí ẩm ướt, hòa lẫn với mùi m.á.u tanh và mùi tanh của cá, vô cùng khó chịu.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Còn những con quái vật biển bị thiêu đốt đang vùng vẫy, thì đồng loạt phát ra tiếng kêu gào như tiếng khóc của trẻ con.

Các thủy thủ trên boong tàu thấy vậy, sau một hồi kinh ngạc, đều thở phào nhẹ nhõm.

"Tốc độ cháy này, người biết thì biết là biển, người không biết còn tưởng toàn là dầu..."

"Quá ghê gớm, thật sự..."

Trời vừa mới mưa một trận lớn, lúc này vẫn còn mưa phùn lất phất, trong môi trường ẩm ướt như vậy, vậy mà có thể tùy ý điều khiển ngọn lửa và mục tiêu cháy, quan trọng nhất là, trong nháy mắt đã khiến vô số sinh vật biển chết.

"Vẫn là nhờ có Minh trưởng quan, một hơi đốt sạch, nếu không chúng ta phải đánh đến bao giờ?"

Thiệu Đình Lương đứng sau đám thủy thủ, nhìn cảnh tượng này vô cùng chấn động, sững sờ hồi lâu, anh ta vội vàng ra lệnh cho những người khác:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhân lúc ban đêm tín hiệu đèn rõ ràng, mau chóng tìm kiếm khoang an toàn!"

Vô số đèn pha được bật sáng xung quanh con tàu, còn trong một khoang nổi nhỏ cách đó không xa, Ôn Dao nằm trên sàn nhà ẩm ướt, mệt mỏi nhìn lên bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu.

Loading...