Anh ta khó xử nhìn Thiệu Đình Lương phía sau Quý Minh Trần, Thiệu Đình Lương liếc nhìn xác c.h.ế.t trên mặt đất, đưa tay lên trán: "Nói thật! Không nói thật thì phó đội trưởng Âu chính là kết cục!"
Người thủy thủ da đen run rẩy, vội vàng nói: "... Minh, Minh trưởng quan tha mạng, là, là phó đội trưởng Âu bảo chúng tôi nói như vậy."
"Thực ra Dao tiểu thư không hề bị nhiễm bệnh, là vết thương của đội trưởng Lạc dính phải dịch nhầy của virus, phó đội trưởng Âu lo lắng cô ấy sẽ biến dị ảnh hưởng đến những người sống sót khác trong khoang an toàn, cho nên..."
Dưới áp lực tuyệt đối, anh ta chỉ có thể kể lại chi tiết tình hình lúc đó.
Quý Minh Trần nghe xong, nụ cười trên mặt nhạt dần, cả người toát ra khí thế sát phạt nguy hiểm.
Thiệu Đình Lương thấy vậy vội vàng b.ắ.n một phát vào chân người thủy thủ đó, quát mắng: "Không có Dao tiểu thư, anh cho rằng Minh trưởng quan sẽ phái tàu đến sao? Anh cho rằng chỉ bằng các người có tư cách được cứu sao?"
"Tôi thấy các người đều là đang tìm đường chết!"
Quý Minh Trần cụp mi xuống, ngọn lửa trên đầu ngón tay trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, hết lần này đến lần khác kìm nén chút xúc động muốn g.i.ế.c người trút giận.
Cuối cùng anh buông tay xuống, khẽ ra lệnh: "Tiếp tục tìm, một ngày không tìm thấy, phó đội trưởng Thiệu cứ b.ắ.n c.h.ế.t một người, nếu như vẫn không tìm thấy, tất cả những người sống sót trong khoang an toàn..."
"Đừng hòng sống sót."
Anh không phải là Ôn Dao.
Cô sẵn sàng cho họ cơ hội sống.
Còn anh chỉ muốn, để đám người bỏ rơi cô... c.h.ế.t không toàn thây.
...
Trôi nổi trên biển bảy ngày bảy đêm Ôn Dao không cảm thấy tuyệt vọng, chiến đấu với vô số quái vật biển kỳ quái Ôn Dao không cảm thấy tuyệt vọng, vất vả lắm mới nhìn thấy một con tàu, cuối cùng trơ mắt nhìn con tàu đó bỏ đi, cô cũng không cảm thấy tuyệt vọng...
Điều thực sự khiến cô bắt đầu có chút tuyệt vọng là, tình trạng của Lạc Toàn Tinh đột nhiên trở nên nguy kịch.
Trên khoang nổi nhỏ không có bất kỳ thiết bị y tế chuyên nghiệp nào, những vết thương lớn nhỏ trên người cô ấy đều không được băng bó cẩn thận, lúc này toàn thân đã không còn chút huyết sắc nào, nếu không phải còn hơi thở yếu ớt, ai cũng sẽ nghĩ rằng người nằm đó là một cái xác.
Mây đen trên trời lại tụ tập lại, những hạt mưa ào ào rơi xuống từ cửa sổ trên mái bị vỡ.
Ôn Dao quỳ trên mặt đất, toàn thân ướt sũng.
Cô đưa tay đẩy vai Lạc Toàn Tinh, dò xét hơi thở gần như yếu ớt của đối phương: "Cô cố gắng lên, chúng ta sẽ đợi được người đến cứu."
"..."
Thấy người kia mãi không trả lời, giữa sóng gió biển cả, hốc mắt đỏ hoe của Ôn Dao không kìm được mà ươn ướt, giọng nói bi thương và nghẹn ngào gọi: "Cô..."
"Cô đừng chết."
Nhưng cô gái trước mắt lại sắc mặt tái nhợt, cả người thoi thóp, vẫn không có phản ứng gì nhiều.
Ôn Dao không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng dậy một lần nữa, đẩy tất cả đồ đạc trên khoang nổi ra khỏi cửa khoang.
Sau khi trọng lượng giảm bớt, cô lại điều khiển sóng biển đẩy họ đi về hướng con tàu rời đi, làm một cú liều mạng cuối cùng.
Hạt mưa to rơi xuống, rơi trên lông mày và lông mi Ôn Dao.
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, giống như bị thứ gì đó đè lên, nặng ngàn cân...
Có lẽ là do năng lượng linh nguyên tiêu hao quá độ, hoặc là do tinh thần quá căng thẳng, cô cảm thấy mình như đang bị ảo giác.
Tiếng sóng biển bên tai biến mất, tiếng mưa ào ào cũng biến mất, thay vào đó là những khuôn mặt mơ hồ không nhìn rõ, và một số âm thanh hỗn tạp nhưng lại rất rõ ràng:
"Nếu gặp khó khăn, vậy thì hãy đối mặt với khó khăn..."
"Cô chính là ánh trăng sáng ngời đó, cô thậm chí không cần phải làm gì, cô chỉ cần tồn tại, cũng đã chiếu sáng rất nhiều bụi bặm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-132-mot-ngay-khong-tim-thay-nguoi-thi-cu-ban-chet-mot-nguoi.html.]
"Vậy cô có biết, ý nghĩa của việc tặng một bông hoa hồng là gì không?"
“Là ý muốn nói tình yêu sâu đậm, chung thủy không thay đổi…”
Cô đột nhiên nhớ tới rất nhiều người, rất nhiều chuyện. Cô nghĩ trước kia mình đơn độc giữa trời tuyết mênh mông, bị zombie cắn đến mình đầy thương tích mà vẫn sống sót được, bây giờ có người bầu bạn, có người che chở, còn có người yêu thích mình, cô không thể cứ dễ dàng c.h.ế.t đi như vậy…
Cô mà c.h.ế.t rồi, không chỉ Lạc Toàn Tinh, Quý Minh Trần phải làm sao?
Không phải vết thương của anh còn chưa lành sao?
Anh sẽ bị Thẩm Dật Xuyên g.i.ế.c c.h.ế.t mất…
Cô không thể chết…
Chưa tới giây phút cuối cùng, chưa đến đường cùng, cô tuyệt đối không thể nảy sinh ý định từ bỏ…
Những ngón tay trắng nõn chi chít vết thương của Ôn Dao chạm xuống mặt biển xanh thẳm, ngay sau đó lấy đầu ngón tay cô làm trung tâm, toàn bộ nước biển xung quanh bắt đầu xoay tròn.
Ban đầu chỉ là một vòng tròn nhỏ, cuối cùng hình thành một xoáy nước khổng lồ, xoáy nước đẩy chiếc khoang nhỏ đang trôi nổi đột nhiên bay lên không trung, lúc rơi xuống giống như sóng lớn vỗ bờ, b.ắ.n tung tóe vô số bọt nước.
Hai thủy thủ đang đứng gác ở một góc nào đó trên phà, hai người họ đang cẩn thận thảo luận về những chuyện đã xảy ra trên phà tối nay, lời còn chưa nói hết đã bị một cơn sóng ập tới, trong nháy mắt biến thành hai người ướt sũng.
Thủy thủ Giáp lập tức nhìn trái nhìn phải: “Chẳng có gió cũng chẳng có sóng! Chuyện gì thế này???”
Thủy thủ Ất lau nước trên mặt, vịn vào lan can nhìn xuống: “Bên dưới có thứ gì đó, là quái vật biển!”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thế nhưng đợi đến khi lớp sóng trắng xóa kia rút đi, một chiếc khoang nhỏ hình vuông lọt vào tầm mắt.
“…”
Nhìn từ góc độ của bọn họ, chiếc khoang này rất nhỏ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên trong khoang dường như có người…
“Tình hình gì thế? Trong khoang kia có người sao?”
“Hình như là vậy, mau lấy ống nhòm tới…”
Ngay lúc họ chuẩn bị dùng ống nhòm nhìn kỹ một chút, nước biển bên dưới lại hình thành một xoáy nước khổng lồ.
Giây tiếp theo, sóng lớn cuồn cuộn nổi lên, độ cao thậm chí còn cao hơn cả con tàu.
Con ngươi của hai thủy thủ phản chiếu hình ảnh cơn sóng, đầu cũng theo sóng mà ngẩng lên, cổ đều ngửa thành chín mươi độ: “Má ơi…”
“Còn má ơi cái gì, mau chạy đi!”
“Ào————”
Cả con tàu đều bị cơn sóng khổng lồ này đánh cho rung chuyển, đợi đến khi cuối cùng ổn định lại, những người khác cũng đều bị kinh động, hàng chục thủy thủ vây thành một vòng tròn trên boong tàu, hướng nòng s.ú.n.g và đèn pin về phía khoang nhỏ bên dưới.
Thiệu Đình Lương hạ ống nhòm xuống, khẳng định: “Trong khoang nhỏ có người…”
“Thật hay giả, con người có thể điều khiển sóng biển sao?”
“Chuyện này có gì kỳ lạ, dị năng giả hệ Thủy không phải đều được sao?”
“Nhưng mà trong toàn bộ căn cứ khu Đông Châu chúng ta, vẫn chưa có dị năng giả hệ Thủy nào có thể làm được đến mức độ này đúng không? Cơn sóng vừa rồi mà lớn thêm chút nữa, tàu của chúng ta đã bị lật rồi…”
“Vậy có khi nào là một loại quái vật biển mới không?”
Mọi người xôn xao bàn tán, Thiệu Đình Lương đứng một bên quan sát.
Dị năng giả hệ Thủy…
Điều khiển sóng biển…
“…”