Anh ta chỉ trong nháy mắt đã phản ứng lại, lập tức hạ lệnh: “Đừng có ngây ra đó nữa, mau xuống cứu người!”
…
Sau khi dốc hết chút sức lực cuối cùng khuấy động cơn sóng lớn kia, Ôn Dao liền cùng Lạc Toàn Tinh hôn mê bất tỉnh.
Trong cơn mê man, cô nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn tạp, có tiếng giày da đi đi lại lại trên boong tàu, cũng có đủ loại tiếng còi báo động hỗn loạn, ngay sau đó tất cả những âm thanh này đều trở nên trống rỗng và xa vời…
Trong lúc ý thức mơ hồ, cô thậm chí còn nghe thấy có người gọi tên mình, cô cảm thấy có chút quen tai, nhưng đã không còn sức lực để phân biệt…
Trên boong tàu, Quý Minh Trần khóe mắt hơi đỏ, bế Ôn Dao ướt sũng toàn thân đầy vết thương từ trong khoang lên, cúi đầu vùi mặt vào lắng nghe giọng nói lẩm bẩm không rõ của cô: “Em đang nói gì vậy?”
Giọng nói khàn khàn, dịu dàng đến mức không giống thật.
Thiếu nữ sắc mặt trắng bệch không một chút huyết sắc, giữa mày xinh đẹp nhíu chặt, bàn tay đầy vết thương nắm chặt lấy áo sơ mi trắng của người đàn ông: “Cứu…cứu…”
“Cứu… đội trưởng Lạc…”
…
Lúc Ôn Dao tỉnh táo lại lần nữa, phát hiện mình đang đứng ở một trạm xe buýt nào đó.
Phía trước là đường nhựa xe cộ nườm nượp, bên cạnh đứng lác đác vài người qua đường, hình như cũng giống cô đang đợi xe buýt.
Bầu trời xám xịt bao phủ thành phố lạnh lẽo này, mưa phùn lất phất rơi xuống vũng nước trước mái che.
Trong vũng nước là hình ảnh phản chiếu của thành phố, gợn sóng lan ra từng vòng, từng vòng một…
Cô có chút mơ màng, cúi đầu nhìn bản thân.
Đồng phục học sinh màu xanh trắng, trên vai còn có quai đeo rộng màu đen của cặp sách, giơ tay lên, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ màu trắng, hiển thị ngày tháng và thời gian:
16/10, thứ Hai
7:25 sáng
Hôm nay là ngày đến trường.
Không lâu sau, một chiếc xe buýt màu xanh lam dừng lại trước trạm xe buýt, Ôn Dao cũng không kịp suy nghĩ nhiều, men theo dòng người lên xe.
Cô theo thói quen ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tháo cặp sách xuống ôm trước ngực, xe buýt khởi động, cô lại theo thói quen lấy tai nghe từ trong cặp ra nghe nhạc.
Bên ngoài cửa sổ là khu phố sầm uất náo nhiệt, trong khe hở của những đám mây xám xịt lộ ra vài tia nắng ban mai màu vàng nhạt, ánh sáng chiếu lên cửa kính lấm tấm những hạt mưa, bóng nắng loang lổ, đẹp lạ thường.
Đột nhiên, có người vỗ nhẹ vào vai cô: “Xin chào, cho hỏi chỗ này có ai ngồi không?”
Giọng nói trong trẻo, ôn nhu, có chút quen tai.
Ôn Dao quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp.
Áo sơ mi trắng tinh không một vết bẩn, cà vạt màu xám nhạt cao cấp lạnh lùng, nhìn lên trên nữa là sống mũi cao thẳng đeo một chiếc kính gọng bạc, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tự nhiên hàm chứa tình ý.
Ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, đẹp đến mức như một bức tranh vẽ.
“Không…không có ai.”
Vì sự e dè khi đối mặt với người lạ, thiếu nữ quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng vài phút sau, giọng nữ phát thanh tiêu chuẩn của xe buýt vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-133-quy-minh-tran-la-mo-sao-sao-anh-lai-o-day.html.]
“Sắp đến Trường Trung học số 1 thành phố Thanh Chu, xin mời hành khách cần xuống xe chuẩn bị trước, trạm tiếp theo là Cục Văn hóa Nhân dân thành phố.”
“Phiền anh nhường đường một chút.”
Ôn Dao vội vàng xuống xe đi được một đoạn, cúi đầu nhìn xuống bỗng nhiên sững sờ, cô phát hiện vị trí túi đựng cốc nước của cặp sách bị cắm một bông hồng.
Chiếc cặp sách vải bạt màu đen, bông hồng đỏ thắm lấm tấm những hạt mưa, đen đỏ tương phản, vô cùng nổi bật…
Cô mơ hồ nhớ ra điều gì đó, suy nghĩ hỗn loạn đột nhiên trở nên rõ ràng, thiếu nữ bỗng nhiên quay đầu lại, đuôi ngựa đen tung bay trong không trung, con ngươi trong veo phản chiếu hình ảnh chiếc xe buýt màu xanh lam vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Khoảnh khắc này, khung cảnh thành phố đang chuyển động đột nhiên dừng lại, chiếc xe buýt vẫn đang chạy “ầm” một tiếng phát nổ, ngọn lửa bốc cháy dữ dội trên khối kim loại màu xanh lam khổng lồ, khói đen dày đặc lan tỏa trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo.
Hình ảnh đột ngột vỡ vụn, tất cả con người xung quanh đang đông cứng bất động cũng đều biến thành zombie…
Sự náo nhiệt không còn, sự phồn hoa không còn, ánh nắng cũng không còn, thế giới loài người vốn đang yên ổn, trong nháy mắt biến thành lò mổ địa ngục.
Mưa lạnh lất phất rơi xuống, mưa càng lúc càng lớn.
“Quý Minh Trần…”
Ôn Dao bước một bước về phía xe buýt, lại giẫm hụt chân rơi vào bóng tối.
“…”
Là mơ.
Một giấc mơ thật kỳ lạ…
Lúc ý thức trở lại lần thứ hai, Ôn Dao mới rốt cuộc nhận ra mình đang nằm trên giường, một chiếc giường rất mềm mại, ấm áp và thoải mái.
Cô nhớ rõ mình và Lạc Toàn Tinh đã vật lộn trên biển gần bảy ngày, sau đó nhìn thấy một con tàu, rồi dốc hết sức lực xông tới.
Vậy bây giờ là…được cứu rồi sao?
Việc tiêu hao quá mức năng lượng linh nguyên khiến cô lúc này đầu đau như búa bổ, lúc mở mắt ra tầm nhìn cũng mơ hồ không rõ.
Ôn Dao giơ cánh tay đau nhức lên, xoa xoa đầu, quay đầu nhìn về phía bên phải.
Căn phòng cô đang ở rất sáng, bên phải có một cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ là cảnh biển xanh biếc, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng có chim biển bay qua.
Còn trên chiếc ghế sofa đơn màu xám lạnh bên cạnh cửa sổ sát đất, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đang hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, có vẻ như đang ngủ.
Anh lúc này và lúc ở trong biệt thự cổ không khác nhau lắm, tư thế nằm ngả lưng thoải mái, những ngón tay thon dài trắng nõn đặt nhẹ lên vị trí xương mày, cả người toát lên vẻ quý phái và lười biếng.
“…”
Được rồi, rất có thể vẫn còn đang mơ.
Trước tiên không nói đến việc trong ngày tận thế gần như không tồn tại cảnh tượng rực rỡ như vậy, cho dù có tồn tại, Quý Minh Trần sao có thể ở đây được?
Anh còn đang bị thương, theo lời dặn dò của bác sĩ Lâm là không nên ra ngoài chiến đấu, hơn nữa Lạc Toàn Tinh cũng đã nói, khu 14 Đông Châu nằm ở khu vực giao nhau giữa Bắc Châu và Đông Châu, trong vòng một tháng nay các khu vực sinh tồn của Bắc Châu liên tục thất thủ, Quý Minh Trần là người đứng đầu căn cứ, cần phải hỗ trợ đối phó với zombie ở phía tường thành Tây Nam.
Dù nhìn thế nào, ở thời điểm này, anh cũng tuyệt đối không thể xuất hiện ở vùng biển.
Ôn Dao vừa xoa đầu vừa ngồi dậy khỏi giường, người đàn ông trên ghế sofa bên cạnh nghe thấy tiếng động, cũng khẽ run lông mi, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt người trên giường.
“…”
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt long lanh của Ôn Dao không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “…Sao anh lại ở đây?”