SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 134: EM MƠ THẤY… ANH BỊ THIÊU CHẾT RỒI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-15 15:56:12
Lượt xem: 161

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi nghe thấy giọng nói của mình, cảm giác mơ hồ lúc mới tỉnh dậy dần dần biến mất, xung quanh là tiếng sóng biển rõ ràng và chân thực, điều này khiến cô phán đoán rằng, mọi thứ trước mắt dường như là thật.

Quý Minh Trần cũng không nói gì, anh đứng dậy khỏi ghế sofa, trước tiên đưa tay áp lòng bàn tay lên trán Ôn Dao, sau đó rót một cốc nước ấm từ chiếc bàn nhỏ tròn bên cạnh đưa cho cô.

Trán nóng ấm, Ôn Dao vẫn còn mơ màng không nhận lấy.

Quý Minh Trần đợi hai giây, thấy cô vẫn còn ngơ ngác như vừa ngủ dậy, bèn cúi người xuống, nhẹ nhàng xoay đầu cô lại: “Sao thế, muốn anh đút cho em uống à?”

Lâu ngày không gặp, Quý Minh Trần vẫn là dáng vẻ tươi cười như gió xuân năm ấy, ngay cả giọng nói ôn nhu trong trẻo kia cũng vô cùng quen thuộc.

Ôn Dao ngước mắt lên, trong khoảnh khắc gần như đối mặt với đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười của người đàn ông một lần nữa, một cảm giác sợ hãi sau khi thoát c.h.ế.t dâng lên trong lòng, sau đó lại hóa thành một loại tủi thân và chua xót, như cơn mưa phùn rơi lất phất trong lòng.

Cô không để ý đến cốc nước trong suốt được đưa đến trước mặt, mà đột nhiên đưa tay ra, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của anh.

Quý Minh Trần bèn đặt cốc nước xuống, thuận thế vuốt ve mái tóc sau gáy cô: “Uống chút nước trước đã bảo bối, chuyện ve vãn này không vội…”

“…”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Em vừa mơ thấy anh…”

Quý Minh Trần: “…Mơ thấy gì?”

Ôn Dao: “Em mơ thấy chúng ta cùng lên một chiếc xe buýt, anh không quen biết em, nhưng đã tặng em một bông hồng đỏ…”

Mặc dù căn bản không hiểu, nhưng Quý Minh Trần vẫn chiều theo sự dính người này của cô: “Sau đó thì sao?”

Ôn Dao nhắm mắt lại, mỗi một lần hít thở đều rất nhẹ: “Sau đó em xuống xe, nhưng anh vẫn còn ở trên xe buýt, sau đó xe phát nổ, bốc cháy dữ dội, hình như anh bị thiêu c.h.ế.t rồi…”

“…”

“?”

Ôn Dao nói xong liền buông tay ra, cô cảm thấy cổ họng hơi khô, đưa tay cầm lấy cốc nước vừa rồi uống một ngụm.

Quý Minh Trần: “Đối với người yêu dấu của em, có thể mơ đẹp một chút được không?”

Ôn Dao ngoan ngoãn gật đầu: “Được, vậy lần sau em sẽ mơ đẹp hơn.”

Quý Minh Trần: “…”

Căn phòng im lặng một lúc, Ôn Dao đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng hỏi: “Vậy Lạc Toàn Tinh thì sao? Cô ấy thế nào rồi…”

Quý Minh Trần đặt tay lên trán, lông mi rũ xuống: “Cô ấy không sao.”

Thấy đôi mắt hạnh trong veo xinh đẹp của Ôn Dao vẫn đang nhìn mình, anh suy nghĩ một chút, rồi bổ sung: “Cô ấy bị thương nhiều hơn em, tuy không xảy ra biến dị, nhưng trong cơ thể đúng là đã nhiễm phải virus biến dị mới, bây giờ đang ở phòng chăm sóc y tế trên tàu, bác sĩ Lâm đang chăm sóc cô ấy.”

“Bác sĩ Lâm cũng tới sao?” Ôn Dao càng kinh ngạc hơn.

Quý Minh Trần là người đứng đầu khu 14 Đông Châu tới thì cũng thôi, bác sĩ Lâm là nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng của căn cứ, sao cũng mạo hiểm đi theo? Chạy đến tiền tuyến để nghiên cứu virus mới nhất sao?

Nguy hiểm quá vậy…

“Ừ, đúng vậy, bác sĩ Lâm cũng tới, hơn nữa khoang an toàn cũng đã tìm thấy.” Quý Minh Trần đưa tay nhận lấy cốc nước của Ôn Dao, cũng không giải thích thêm: “Vì vậy đừng lo lắng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-134-em-mo-thay-anh-bi-thieu-chet-roi.html.]

Cửa phòng bị gõ nhẹ, Thiệu Đình Lương ở ngoài nói: “Minh trưởng quan, bác sĩ Lâm mời anh qua đó một chút.”

Quý Minh Trần nghe thấy động tĩnh, đôi mắt đen láy dưới hàng mi dài khẽ dừng lại, sau đó tháo đồng hồ của mình ném cho Ôn Dao trên giường: “Em tự chơi một lát đi.”

Ôn Dao biết rõ Quý Minh Trần là người đứng đầu căn cứ trách nhiệm nặng nề, anh có thể xuất hiện ở vùng biển này, chắc chắn không phải hoàn toàn là vì cô, vì vậy rất nhanh cũng phản ứng lại gật đầu: “Vâng.”

Đợi người đi ra ngoài, cô mới nhìn chiếc đồng hồ bị ném trước mặt mình.

Không phải loại đồng hồ kim truyền thống, mà là một chiếc đồng hồ có màn hình…

Có cấu trúc nút bấm, chất lượng màn hình cũng giống như điện thoại cục gạch đời đầu, không cao cấp bằng đồng hồ thông minh trước khi ngày tận thế ập đến, nhưng trong thời kỳ mạt thế hiện nay, lại là một món đồ chơi công nghệ tiên tiến hiếm có.

Ôn Dao không ngạc nhiên khi Quý Minh Trần có những thứ giống như đồ chơi trẻ em này trong tay…

Cô tò mò ấn vào một biểu tượng nhỏ hình “xe tăng”, bên trong là trò chơi Xe tăng đại chiến rất cổ điển.

Lại ấn vào một biểu tượng nhỏ hình khối vuông nhiều màu sắc, vẫn là trò chơi xếp hình khối vuông rất cổ điển.

“…”

Những trò chơi này cô chỉ chơi khi còn vài tuổi, lúc điện thoại thông minh chưa phổ biến, nhà nhà đều dùng radio và tivi thì cũng từng thấy trên tivi.

Không ngờ…lại có cảm giác hoài niệm tuổi thơ.

Sau khi Ôn Dao thức dậy mới phát hiện những vết thương ngoài da của mình đều đã được băng bó hoặc xử lý, vị trí căn phòng cô đang ở cũng là phòng hạng sang trên tầng cao nhất của con tàu mới này.

Đồ đạc trong phòng đều rất mới, không gian cũng rất rộng, bên cạnh có cả một bức tường là cửa sổ sát đất, bên ngoài cửa sổ là cảnh biển rực rỡ, còn có ghế nằm, nhìn cứ có cảm giác như đang đi nghỉ dưỡng.

Ôn Dao đi đến bồn rửa mặt, nhìn bản thân mặc váy ngủ màu trắng sữa trong gương, đột nhiên ý thức được điều gì đó, nắm lấy cổ áo cúi đầu nhìn xuống…

Hình như không chỉ những vết thương lớn nhỏ đều đã được băng bó, quần áo cũng được thay từ trong ra ngoài.

Ai thay vậy? Không lẽ là…Quý Minh Trần sao?

“…”

Tầng một của phà, phòng chăm sóc y tế.

Thiệu Đình Lương dẫn Quý Minh Trần vào cửa, Lâm Trạch Nhân đang ngồi trước bàn thí nghiệm lập tức đứng dậy.

“Nghiên cứu thế nào rồi?” Quý Minh Trần liếc nhìn khoang theo dõi sinh lý bên cạnh, cô gái bên trong da dẻ trắng bệch, toàn thân cắm đầy đủ loại kim tiêm và ống nghiệm, các chỉ số sinh tồn trên màn hình điện tử bên cạnh khoang theo dõi đều ở trạng thái thấp.

Lâm Trạch Nhân: “Đội trưởng Lạc nhiễm phải virus biến dị hoàn toàn mới, cách giải quyết chỉ có thể là lấy độc trị độc, hiện tại tuy đã nghiên cứu ra thuốc giải độc, nhưng thiếu mẫu vật thí nghiệm, không thể kiểm tra chính xác nồng độ an toàn, vì vậy cũng không thể tùy tiện tiêm cho đội trưởng Lạc…”

Thiệu Đình Lương nhìn sắc mặt người đàn ông bên cạnh, vội vàng hỏi: “Tiêm vào sẽ thế nào?”

Lâm Trạch Nhân thành thật nói: “Nồng độ vượt quá phạm vi an toàn, dù cao hay thấp đều sẽ đẩy nhanh tốc độ tử vong.”

Nói rồi, hắn ta nhìn xuyên qua lớp kính của khoang giám sát vào người bên trong: "Hiện tại chỉ mới can thiệp vào sự lây lan của virus bằng phương pháp dùng thuốc cường hiệu, nhưng phương pháp này chỉ là giải pháp tạm thời, không phải kế lâu dài."

Quý Minh Trần: "Vậy ý anh tìm tôi đến đây là...?"

Loading...