SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 135: CÓ LẼ RẤT TÀN NHẪN NHƯNG CUỘC ĐỜI ANH KHÔNG THIẾU CHÚT TÀN NHẪN NÀY

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:04:19
Lượt xem: 207

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Câu hỏi này khiến Lâm Trạch Nhân có chút kinh hãi. Phải nói rằng khi ở biệt thự cổ, anh ta vẫn còn yên tâm, anh ta luôn cảm thấy Minh trưởng quan tuy có vấn đề về đầu óc nhưng về cơ bản vẫn có ý thức chung.

Nhưng kể từ khi anh chạy đến Bắc Châu bị đ.â.m một nhát, sau đó lại phân phát toàn bộ thuốc thức tỉnh dị năng của căn cứ nghiên cứu, rồi bỏ mặc toàn bộ khu 14 Đông Châu để đến vùng biển cứu người, anh ta thực sự càng ngày càng không hiểu nổi người này...

Từng chuyện từng chuyện, chuyện nào cũng kỳ quặc, rất nhiều việc dường như anh căn bản không quan tâm.

Những chuyện xảy ra gần đây trên tàu cũng khiến người ta kinh ngạc. Một nhân vật ưu tú như Âu Thanh Hằng, được tuyển chọn từng lớp từ trại huấn luyện, lẽ ra dù phạm lỗi lớn đến đâu cũng phải trải qua thẩm vấn, tổng hợp ý kiến của các chỉ huy cấp S rồi mới xử lý, nhưng anh nói g.i.ế.c là giết.

Lâm Trạch Nhân không dám tự ý quyết định, chỉ có thể hỏi ý kiến của anh: "Minh trưởng quan, anh xem bây giờ... phải làm sao?"

"Là từ bỏ, hay là..."

Trong phòng giám sát trống rỗng, tiếng bíp bíp của máy đo nhịp tim điện tử vang lên chói tai.

Ba người im lặng hồi lâu, Quý Minh Trần bỗng cười: "Không có mẫu vật thí nghiệm động vật, chẳng phải trên con phà này còn đầy người sao?"

Khi người đàn ông ngẩng đầu cong môi, giọng nói trong trẻo du dương vang lên trong phòng thí nghiệm bằng kim loại: "Dùng cơ thể người để thử nghiệm thuốc cứu người, độ chính xác hẳn là sẽ cao hơn một chút..."

Rõ ràng là nụ cười như gió xuân ấm áp và lời nói dịu dàng, nhưng hai người có mặt đều cảm thấy ớn lạnh.

Thiệu Đình Lương không dám hỏi thêm, Lâm Trạch Nhân cũng cứng đờ da đầu: "Về mặt khoa học thì đúng là như vậy, nhưng mẫu vật thí nghiệm này có xác suất tử vong rất lớn, không thể mạo hiểm..."

"Trên đời không có chuyện vẹn cả đôi đường, nếu nghiên cứu ra thuốc giải độc, cũng là có lợi cho những người khác..." Quý Minh Trần quay đầu nhìn anh ta: "Cho dù họ có chết, cũng là c.h.ế.t đáng, bác sĩ Lâm, anh thấy sao?"

Lâm Trạch Nhân: "..." Anh ta nào dám nói thêm lời nào.

Quý Minh Trần bước lên hai bước, vỗ nhẹ vào vai Lâm Trạch Nhân: "Đội trưởng Lạc không thể chết, tôi tin với năng lực của bác sĩ Lâm, anh có thể làm được."

"Còn phó đội trưởng Thiệu, anh ở lại phối hợp với bác sĩ Lâm."

Tuy không nói hết lời, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Tất cả những người còn sống trong khoang an toàn đều là mẫu vật thí nghiệm.

Sự sống c.h.ế.t của bọn họ, Minh trưởng quan không quan tâm...

"..."

Một tiếng sau.

Trong căn phòng tối ở tầng một đuôi tàu truyền đến tiếng la hét giận dữ.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Đội trưởng và Dao tiểu thư vì chúng tôi mới ở lại ngoài khoang an toàn, các người làm như vậy chẳng phải là để họ bị thương oan uổng sao?!"

Một thủy thủ bị còng tay còng chân vào tường kim loại, vì kích động, trên trán nổi gân xanh.

"Đúng vậy! Chúng tôi đều là thành viên đội khu 14 Đông Châu, chúng tôi cũng đâu có phạm lỗi, tại sao lại bắt chúng tôi thử thuốc..." Một người khác nằm trên bàn mổ trợn mắt, vùng vẫy quá mức khiến cổ tay và cổ chân đều bị dây thừng siết chặt đến chảy máu.

Nhìn m.á.u nhỏ giọt xuống đất, Lâm Trạch Nhân mặc áo blouse trắng cũng không đành lòng.

Anh ta không nói gì, có người thấy anh ta động lòng, lại bắt đầu la hét: "Đây là ý của Minh trưởng quan sao?!"

"Các người gọi anh ta đến đây, để anh ta đối chất với chúng tôi!"

Nào ngờ lời vừa dứt, tiếng s.ú.n.g vang lên, viên đạn b.ắ.n vào tấm kim loại, ngay lập tức ngăn chặn tiếng ồn ào của mấy người này.

Thiệu Đình Lương đứng ở cửa phòng tối hạ s.ú.n.g xuống, quát lớn: "Còn la hét! Không biết phó đội trưởng Âu c.h.ế.t như thế nào sao?"

Được nhắc nhở như vậy, mọi người đều im lặng, trên những gương mặt khó coi đó đều là sự tuyệt vọng và sợ hãi.

Phó đội trưởng Âu c.h.ế.t như thế nào...

Phó đội trưởng Âu khi ra khỏi cửa khoang an toàn đã bị Minh trưởng quan tự tay g.i.ế.c chết.

Minh trưởng quan ngay cả anh ta cũng không quan tâm, huống chi là bọn họ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-135-co-le-rat-tan-nhan-nhung-cuoc-doi-anh-khong-thieu-chut-tan-nhan-nay.html.]

"..."

Thiệu Đình Lương nhìn lướt qua m.á.u trong phòng tối với ánh mắt phức tạp, quay đầu nhìn người đàn ông mặc áo trắng đang dựa vào lan can tàu cách đó không xa.

Hôm nay trời nắng to, ánh sáng bên ngoài có chút chói mắt, Quý Minh Trần dựa vào lan can, cả người tắm trong ánh nắng rực rỡ, phía sau anh là biển xanh như được rắc vàng vụn, lấp lánh, một con hải âu trắng bay lượn trên vai anh rồi vỗ cánh bay đi.

Thiệu Đình Lương bước ra ngoài, Quý Minh Trần vừa lúc quay đầu lại, cười rạng rỡ: "Cảm thấy rất tàn nhẫn?"

Thiệu Đình Lương: "... Quyết định của Minh trưởng quan, tự nhiên có lý do của Minh trưởng quan."

Quý Minh Trần cười nhạt, sau đó nụ cười tắt dần trên khóe mắt: "Chuyện này phải giữ bí mật, đặc biệt là với đội trưởng Lạc."

Nói xong, anh mới xoay người thong thả rời đi.

Anh không muốn cô ấy chết, anh nhất định sẽ để cô ấy sống sót.

Có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng cuộc đời của anh dường như cũng chẳng thiếu chút tàn nhẫn này...

Vì trước đó dị năng và thể lực tiêu hao quá lớn, Ôn Dao không chỉ hơi đau đầu mà toàn thân cơ bắp cũng đau nhức.

Lúc tỉnh dậy là buổi trưa, cô ở trong phòng đến chiều lại ngủ thêm một giấc, đến chiều tối dậy thì bên ngoài cửa sổ sát đất đã là hoàng hôn.

Ra khỏi phòng, cô đi dạo một vòng trên tầng ba con tàu, không thấy một ai, lúc cô đang định đi xem tình hình của Lạc Toàn Tinh thì lại tình cờ gặp Quý Minh Trần ở lan can cầu thang tầng ba.

Không biết anh đang suy nghĩ gì, cúi đầu nghịch một chiếc chìa khóa kim loại, đến mức không hề nhận ra mọi thứ xung quanh.

Mãi đến khi cô đến gần, người đàn ông mới nghiêng đầu nhìn cô: "Em muốn đi đâu?"

"..."

Vốn chỉ là đi ngang qua, không biết tại sao lại nhớ đến chuyện quần áo của mình là do anh thay.

Cô không thấy người khác trên tầng ba con tàu, không có nhân viên phục vụ, thủy thủ, còn tầng boong tàu bên dưới đều là thủy thủ canh gác, chắc là Quý Minh Trần sẽ không gọi họ đến làm những việc vặt này.

Ôn Dao theo bản năng né tránh ánh mắt: "Em đi thăm đội trưởng Lạc..."

"Đội trưởng Lạc bị nhiễm virus, vẫn chưa tỉnh, hiện đang ở trong khoang giám sát của phòng vô trùng."

"Không thể vào thăm sao?"

"Điều trị bằng thuốc giải độc virus tương đương với phẫu thuật, em nói xem... trong quá trình phẫu thuật có thể vào thăm sao?"

"..." Vậy thôi.

Quý Minh Trần đưa tay kéo nhẹ cổ tay cô, ghé sát lại, giọng nói mang theo ý cười: "Cô ấy không sao, đừng lo lắng."

"Vâng, vậy em đợi cô ấy tỉnh rồi sẽ đến thăm."

Không khí yên lặng một lúc.

Vừa rồi chưa nhận ra, lúc này đến gần thêm vài bước, Ôn Dao bỗng phát hiện sắc mặt Quý Minh Trần có chút ảm đạm, trông có vẻ tâm trạng không tốt lắm.

Cũng lạ, hiện tại anh cũng không biểu lộ cảm xúc gì, giọng điệu nói chuyện cũng bình tĩnh mang theo ý cười, nhưng cô luôn cảm thấy anh thực ra không vui lắm.

Cô nghĩ vậy liền hỏi vậy: "Anh đang không vui sao?"

"Hửm?"

Ôn Dao: "Lúc anh vui vẻ không phải như vậy, lúc anh vui vẻ nói rất nhiều..."

Quý Minh Trần hơi nhướng mày, dứt khoát kéo cô vào lòng: "Vậy... em định dỗ anh sao?"

"..."

Thôi được rồi.

Loading...