SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 136: NGẨNG ĐẦU LÊN BẢO BỐI! ĐỂ ANH HÔN MỘT LÁT!

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:08:05
Lượt xem: 174

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô phát hiện người đàn ông này không thể quan tâm hỏi han quá, nếu không anh sẽ luôn tìm được kẽ hở để chen vào.

Ôn Dao thầm trách móc đối phương được voi đòi tiên, nhưng khi thực sự nằm gọn trong lòng anh, cô lại có chút tham luyến cảm giác được bao bọc này.

Gió trên tầng ba rất mạnh, so với không khí ẩm ướt và lạnh lẽo bên ngoài, cơ thể anh lại khô ráo và ấm áp, mùi hương quen thuộc thoang thoảng trên mũi cũng đặc biệt dễ chịu...

Vì chênh lệch chiều cao, ánh mắt Ôn Dao vừa vặn dừng lại ở yết hầu xinh đẹp gợi cảm của người đàn ông, và cổ áo sơ mi hơi nhăn nhúm.

Cúc áo lại không cài cẩn thận...

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Lỏng lẻo, nhăn nhúm, có thể nhìn thấy làn da trắng như ngọc và xương quai xanh từ khe hở.

"..."

Quý Minh Trần bắt gặp ánh mắt hơi dừng lại của cô gái trước mặt, bỗng nhiên cười, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, dùng đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo thứ ba trên cổ áo mình.

Cho đến khi xương quai xanh lộ ra một nửa, cho đến khi ngón tay lạnh lẽo đó được ấn vào hõm xương quai xanh...

Đầu ngón tay Ôn Dao nóng bừng, đầu óc trống rỗng, vành tai chuyển sang màu đỏ rực.

"Ngẩng đầu lên, bảo bối." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, ngay sau đó lực trên tay được nới lỏng, thay vào đó là những ngón tay nóng bỏng đặt lên cằm cô.

Đầu bị dụ dỗ ngẩng lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt đào hoa đen láy: "Để anh hôn một lát..."

Một câu nói dịu dàng quyến rũ vừa dứt, Quý Minh Trần không cho người ta thời gian phản ứng, đã cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Nóng bỏng bao phủ, ẩm ướt quấn quýt, từng trận ngứa ngáy lan ra từ má đến tai...

Sự kích thích quá mức khiến Ôn Dao không nhịn được rùng mình, nhưng người đàn ông trước mặt như sợ cô chạy mất, nhanh chóng ấn vào lưng cô, dùng lực ở hai hướng để làm sâu thêm nụ hôn này.

"Ưm..."

Ngay lập tức chìm đắm.

Hoàn toàn không có cách nào chống cự...

Trong lúc đó, Ôn Dao vô tình mở mắt ra, lại phát hiện người đàn ông trước mặt căn bản không hề nhắm mắt, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, ham muốn mãnh liệt không hề che giấu, khiến cô xấu hổ đến mức chỉ có thể nhanh chóng nhắm mắt lại.

Nhưng không giống như ánh mắt đầy xâm lược, động tác của người đàn ông lại vô cùng dịu dàng, ban đầu hôn có chút vội vàng và sâu, sau đó dường như cảm nhận được cô khó thở, anh dần dần chậm lại tốc độ, từng chút một dùng đầu lưỡi thăm dò, nếm thử rồi lại rút lui, tỉ mỉ phác họa hình dạng đôi môi cô...

Vài phút sau, Quý Minh Trần mới lưu luyến buông ra.

Ôn Dao cả người tê dại, mặt đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng ướt át, cả người như khối bùn nhão nhoẹt ngã vào lòng người đàn ông.

Bàn tay vốn đang ấn sau lưng cô, cuối cùng cũng chuyển sang ôm lấy eo cô.

Hai người cảm nhận nhiệt độ cơ thể của nhau, hơi thở quyện vào nhau đều có chút bất ổn.

Lúc này đang là chiều tà, phía sau lan can màu trắng mà Quý Minh Trần đang dựa vào, những đám mây đỏ rực rỡ bao quanh, phản chiếu cả con tàu như được phủ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ.

Đôi mắt Ôn Dao hơi ướt, ánh mắt dừng lại trên đám mây đỏ rực đó.

Cô còn chưa hoàn hồn sau cơn mê loạn đó, bỗng cảm thấy bàn tay trên eo siết chặt, ngay sau đó vai cô dựa vào run lên, giọng nói trầm thấp và chất chứa cảm xúc của người đàn ông vang lên bên tai: "Anh xin lỗi..."

"Cái gì?"

Quý Minh Trần không nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Ôn Dao, mà nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhìn chằm chằm vào mặt biển đang dần tối sầm ở phía xa: "Xin lỗi... là anh đến muộn."

Ôn Dao không biết tại sao Quý Minh Trần lại đột nhiên nói điều này, cô luôn cảm thấy người này bây giờ rất kỳ lạ, như thể có điều gì đó đang giấu trong lòng.

Lúc hôn cô, tuy anh cố gắng kiềm chế, động tác dịu dàng, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh không giống bình thường?

Giống như đang chuyển sự chú ý, có chút ý tứ trút giận...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-136-ngang-dau-len-bao-boi-de-anh-hon-mot-lat.html.]

"Quý Minh Trần, anh làm sao..."

"Minh trưởng quan."

Lời Ôn Dao còn chưa hỏi xong, Thiệu Đình Lương đã từ cầu thang bên kia đi lên, anh ta như thể nhìn thấy điều gì đó không nên thấy, vội vàng cúi đầu 45 độ: "Chúng ta cần lên kế hoạch lại lộ trình, bên buồng lái cần anh qua đó một chuyến."

Quý Minh Trần buông Ôn Dao ra: "Nói."

Thiệu Đình Lương lộ vẻ sầu lo: "Theo kế hoạch di chuyển ban đầu, bây giờ đáng lẽ đã đến đảo Strowman rồi, nhưng vị trí hiện tại rõ ràng là không đúng, chúng ta đã di chuyển nhiều lần, vị trí được ghi chép không thể sai được, bây giờ không biết rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu..."

"Được, tôi biết rồi."

Thiệu Đình Lương nghe thấy câu này, rất biết ý xoay người: "Chúng tôi đợi anh ở buồng lái."

"..."

Ôn Dao bị câu nói này thu hút sự chú ý: "Chúng ta còn phải đến đảo Strowman sao?"

Quý Minh Trần gật đầu: "Đã đến đây rồi, tiện đường ghé qua xem một chút."

Nói xong, anh chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối của Ôn Dao: "Đợi đội trưởng Lạc tỉnh anh sẽ gọi em, em đi nghỉ ngơi trước đi."

"Nếu trong phòng chán, em có thể xuống tầng một xem cá..."

"..."

Ôn Dao thực sự cảm thấy ở bên Quý Minh Trần và ở bên người khác là hai thái cực, người này dường như mang theo khí chất ung dung nhàn nhã, ở bên anh cũng luôn giống như đang đi nghỉ dưỡng.

Thấy anh sắp đi, cô vội vàng kéo tay áo anh: "Chờ đã..."

Quý Minh Trần nghe vậy cúi đầu, nhìn chiếc vòng bạc trên cổ tay trắng nõn, nhướng mày: "Không cần phải lưu luyến như vậy..."

Ôn Dao phớt lờ câu nói này: "Có việc gì cần em giúp không?"

Nói thật, cô không quen với cuộc sống không cần làm gì cả.

Cô đợi một hồi cũng không thấy trả lời, người đàn ông phía trước chỉ quay đầu lại cười nhẹ: "Anh ở đây, không có việc gì nặng nhọc cần em làm đâu."

"Trên người em còn vết thương, nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Nhưng mà..."

Màn đêm đã buông xuống, gió bên ngoài càng thêm lạnh lẽo.

Quý Minh Trần đột nhiên đưa tay ra, đầu ngón tay ấm áp chạm vào đôi môi vẫn còn đỏ ửng của cô gái trước mặt, vuốt ve vài cái đầy ái muội: "Hơn nữa... em đã giúp anh rồi."

Dòng điện nhỏ chạy dọc theo làn da môi, Ôn Dao đỏ mặt đứng im tại chỗ.

Động tác anh dùng đầu ngón tay miết nhẹ môi cô rất giống lúc hôn cô, không có sự mãnh liệt lúc hôn, nhưng lại là một kiểu câu dẫn khác, giống như lông vũ nhẹ nhàng cào vào tim...

Vậy đã được coi là... giúp anh rồi sao?

Mãi đến khi đầu ngón tay người đàn ông rời đi, bóng dáng biến mất ở góc cua, cô mới hoàn hồn, cúi đầu mím môi đi về hướng ban nãy.

...

Thiệu Đình Lương đứng đợi ở cửa buồng lái một lúc, cuối cùng mới thấy người xuất hiện trong tầm mắt.

Quý Minh Trần bước lên vài bước, dừng lại, quay đầu nhìn về hướng phòng giám sát.

Thực ra vừa rồi, anh không chỉ xin lỗi vì đến muộn, so với điều này, anh càng cảm thấy có lỗi hơn là anh có thể không tốt như cô nghĩ.

Thậm chí trên một phương diện nào đó, anh không bằng Thẩm Dật Xuyên...

Loading...