SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 137: MỘT MÌNH ANH ẤY CÓ THỂ SÁNH NGANG VỚI MỘT CHIẾN ĐỘI DÀY DẠN KINH NGHIỆM

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:16:00
Lượt xem: 189

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại sao lại thích màu trắng như vậy? Tại sao lại nuôi chim bồ câu trắng?

Lý do có lẽ là, những thứ thuần khiết, sáng ngời, tượng trưng cho hòa bình và ánh sáng đó, là thứ mà anh cả đời này không thể nào với tới được...

Giống như cái thùng nhuộm đen kịt đó, dù có thêm bao nhiêu màu nhuộm khác vào trong, dù có che giấu thế nào, cũng đều là vô ích.

"..."

Thiệu Đình Lương không biết Minh trưởng quan đang đứng đó nghĩ gì, anh ta muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng lại không dám, suy nghĩ một hồi liền bước tới.

Quý Minh Trần nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, trong mắt lộ ra vẻ lạnh nhạt: "Đi thôi."

...

Ôn Dao nghỉ ngơi ở tầng ba con tàu ròng rã năm ngày, cô cũng không ngờ di chứng của việc dị năng hao tổn quá mức lại lớn như vậy, đau đầu ngày càng dữ dội, mãi đến ngày thứ năm mới thuyên giảm.

Cảm giác giống như tập thể dục quá sức, hai ngày đầu còn đỡ, càng về sau cơ thể càng đau nhức.

Trong thời gian đó, Lạc Toàn Tinh tỉnh lại, cô đã đến thăm, nhưng vì vết thương của Lạc Toàn Tinh nghiêm trọng hơn, nên họ cũng không có nhiều thời gian bên nhau, dưới sự thúc giục của bác sĩ Lâm, cô đành phải ngoan ngoãn rời khỏi phòng bệnh giám sát.

Khác với con tàu bị chìm của họ, con tàu này tuy lớn, nhưng người trên tàu lại rất ít, đa số nơi đều trống trải, có lúc đi dạo cả nửa ngày cũng không gặp một ai.

Đối với vấn đề này, có lần trong bữa ăn, Ôn Dao rảnh rỗi bèn hỏi Thiệu Đình Lương một câu.

Thiệu Đình Lương giải thích: "Việc Bắc Châu bị mất dần từng khu vực trong thời gian gần đây đã đe dọa đến khu 14 Đông Châu của chúng ta, dẫn đến việc có hạn chế về nguồn lực chiến đội có thể sử dụng. Hơn nữa, chuyến đi này có Minh trưởng quan, một mình anh ấy có thể sánh ngang với cả một chiến đội dày dạn kinh nghiệm..."

"Vậy còn những người trong khoang an toàn thì sao?"

"Những người trong khoang an toàn..." Thiệu Đình Lương quay mặt đi, vẻ mặt lộ rõ sự đau buồn và do dự: "Khi họ vào khoang an toàn, đã có hai người bị nhiễm virus, chỉ là chưa được phát hiện. Sau đó, khoang an toàn hoàn toàn bịt kín, trôi nổi trên biển, tình huống thế nào, cô cũng có thể tưởng tượng được, không còn lại mấy người sống sót..."

"..."

Hóa ra là vậy, Ôn Dao cúi đầu xuống, có chút buồn bã.

Quý Minh Trần chỉ nói với cô rằng khoang an toàn đã được tìm thấy và đội trưởng Lạc không sao, chắc chắn là không muốn cô buồn lòng.

Có lẽ vì ít người nên Quý Minh Trần phải tự mình làm rất nhiều việc, mấy ngày nay cũng gần như không thấy bóng dáng anh, mãi đến ngày thứ sáu, anh mới về phòng nghỉ ngơi một lát.

Hôm nay, con tàu cuối cùng cũng đã đến gần một hòn đảo nào đó. Sáng sớm, các thủy thủ đã đứng trên boong tàu, cầm ống nhòm quan sát: "Phía trước có một hòn đảo rất đẹp!? Nhưng đây có phải là đảo Strowman không? Sao lại khác với lần trước chúng ta đến..."

"Đúng vậy, tôi nhớ đảo Strowman không nhỏ như vậy..."

Một thủy thủ khác đặt tay lên vai anh ta: "Chờ đã, anh có thấy chấm đen nhỏ đó không?"

"Hả? Bên kia còn có một chiếc tàu nhỏ đang đậu?"

"..."

Một giờ sau, Ôn Dao ngồi trên ghế sofa ở ban công phòng, yên lặng nhìn hòn đảo đang dần đến gần.

Hòn đảo này khác với những rạn san hô và đảo hoang mà họ gặp trên đường đi. Trên đó có những ngọn núi uốn lượn, có cây cối xanh tươi, nước biển xung quanh cũng có màu xanh lam trong vắt, không có dấu hiệu bị ô nhiễm.

Thêm vào đó là ánh nắng rực rỡ, không khí mát mẻ trong lành, mang đến cho người ta cảm giác như đang vượt qua muôn trùng khó khăn để đến một chốn bồng lai tiên cảnh...

Tuy nhiên, hòn đảo này trông nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng, xung quanh là bãi cát vàng, bên trong là rừng cây và những ngọn đồi nhỏ, tổng diện tích chỉ bằng một thị trấn nhỏ bình thường...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-137-mot-minh-anh-ay-co-the-sanh-ngang-voi-mot-chien-doi-day-dan-kinh-nghiem.html.]

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Đây có phải là đảo Strowman mà đội trưởng Lạc đã nói không?"

Ôn Dao hạ ống nhòm xuống, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lúc này, Quý Minh Trần đang tắm mình trong ánh nắng ban mai, cả người toát lên vẻ lười biếng và thoải mái. Nghe vậy, một lúc sau anh mới nhấc mí mắt lên nhìn.

Ôn Dao cứ tưởng sẽ nhận được câu trả lời khẳng định, nhưng chờ mãi, người đàn ông bên cạnh lại nói: "Không biết."

"..."

Thấy cô im bặt, Quý Minh Trần mỉm cười giải thích với cô gái bên cạnh: "Hệ thống định vị của tàu gặp trục trặc, không thể định vị chính xác."

Ôn Dao không biết chuyện này, rất ngạc nhiên: "Ý anh là chúng ta không thể xác định phương hướng?"

"Gần như vậy, nhưng chỉ cần có mặt trời, chúng ta vẫn có thể xác định được phương hướng chung..."

"..."

Xác định phương hướng bằng mặt trời, thật là nguyên thủy.

Trên đường đi, Ôn Dao không phải là không biết khí hậu của vùng biển này. Thời tiết nắng đẹp như những ngày gần đây là cực kỳ hiếm gặp. Trước đó, trong một tháng trên biển, ít nhất có hơn 25 ngày là trời mưa, những ngày còn lại cũng là âm u.

Phần lớn thời gian là hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời, chứ đừng nói đến việc xác định phương hướng dựa vào vị trí của mặt trời.

Còn la bàn, do từ trường trái đất thay đổi nên cũng hoàn toàn mất tác dụng.

Mất đi hệ thống định vị và dẫn đường, con tàu của họ trên biển cũng chẳng khác gì một chiếc bè lục bình...

"Vậy tại sao chúng ta vẫn phải tìm đảo Strowman?"

Nếu không thể định vị chính xác, chẳng phải cách làm đúng đắn nhất là quay trở lại sao? Nếu không, trên biển mênh m.ô.n.g này, ai biết sẽ trôi dạt về đâu?

So với phản ứng mạnh mẽ của Ôn Dao, Quý Minh Trần lại tỏ ra bình tĩnh và ung dung, dường như không hề hoảng sợ.

Anh chống tay lên thái dương, giọng điệu thong thả: "Quay trở lại cũng không định vị chính xác được à?"

"..."

Cũng có lý.

Con tàu tiến gần bãi cạn, nhanh chóng cập bến, ban công nhỏ nơi họ đang đứng vừa vặn đối diện với một chiếc tàu nhỏ khác đã neo đậu.

Quý Minh Trần quan sát chiếc tàu đó, nhướng mày mỉm cười: "...Nhìn mức độ cũ nát này, là tàu của Bắc Châu?"

Giọng điệu đầy vẻ chế giễu, trong lời nói còn ẩn chứa sự thích thú.

Ôn Dao có trí nhớ rất tốt, sau khi phân tích và quan sát một hồi, cô gật đầu: "...Không có gì bất ngờ."

Để an toàn, Thiệu Đình Lương dẫn người xuống tàu dò xét trước, nửa tiếng sau quay trở lại, báo cáo với Quý Minh Trần và Ôn Dao đang đứng ở hành lang: "Trên chiếc tàu nhỏ đó không có ai, Minh trưởng quan, anh thấy chúng ta cần xử lý chiếc tàu này như thế nào?"

Không có ai trên tàu, nghĩa là người ở trên đảo, họ có thể nhân cơ hội này phá hủy tàu của họ...

Dù sao thì khu 14 Đông Châu của họ và khu 13 Bắc Châu vốn đã có thù oán từ lâu. Nếu đảo Strowman không phải do người của Đông Châu đến khám phá, thì với hai chiếc tàu trang bị không hoàn chỉnh của họ, làm sao có cơ hội tìm thấy được.

Quý Minh Trần liếc nhìn Ôn Dao đang yên lặng nhìn ra biển bên cạnh, không biết đang nghĩ gì, khóe môi khẽ cong lên: "Đi thôi, lên đảo xem trước đã."

...

Loading...