Âu Thanh Hằng đã chết, những người trong khoang an toàn toàn quân bị diệt, giờ người quen thuộc nhất với đảo Strowman chỉ còn Lạc Toàn Tinh, nhưng cô ấy bị thương nặng, phần lớn thời gian đều hôn mê, không tiện xuống tàu.
Bác sĩ Lâm phải chăm sóc Lạc Toàn Tinh nên cũng ở lại trên tàu, còn những thủy thủ ít ỏi đó, ra ngoài cũng chẳng có tác dụng gì, Thiệu Đình Lương bèn dặn dò họ canh giữ tàu cho tốt.
Vì vậy, cuối cùng, ngoài Ôn Dao và Quý Minh Trần, chỉ còn lại một mình Thiệu Đình Lương.
Ba người đi qua bãi cát vàng sóng vỗ, tiến vào rừng cây nhỏ rợp bóng nắng bên cạnh, ai nấy đều có chút m.ô.n.g lung.
Kế hoạch ban đầu của Lạc Toàn Tinh là dẫn người chiếm đóng hòn đảo nhỏ này trước, sau đó phân chia tài nguyên, nhưng sau trận thiên tai trên biển, thương vong nặng nề, cộng với việc các loại máy móc thiết bị bị hư hỏng, nhiệm vụ này đã không còn ý nghĩa lắm.
Quan trọng nhất là, đây có phải là đảo Strowman hay không, tạm thời họ vẫn chưa thể biết được...
Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, trong rừng cây bóng nắng loang lổ còn vương chút sương mù buổi sớm, bước chân giẫm lên sỏi đá, phát ra tiếng xào xạc.
Hòn đảo nhỏ này có phong cảnh rất đẹp, cũng rất yên tĩnh, mọi thứ đều đẹp đến mức không có thật.
Thiệu Đình Lương đi cuối cùng, quan sát xung quanh: "Đây chắc không phải là đảo Strowman, đi lâu như vậy rồi mà tôi vẫn chưa thấy bất kỳ dấu hiệu nào..."
Ôn Dao đi ở giữa, cô cũng giống Thiệu Đình Lương, không biết Quý Minh Trần có kế hoạch gì mới.
Thấy người đàn ông phía trước dừng lại bên một con suối nhỏ, cúi người xuống, cô vội vàng chạy tới: "Anh phát hiện ra gì sao?"
Quý Minh Trần nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên, dùng lá cây bên cạnh lau sạch lớp bùn đất, một lát sau, một chiếc vỏ sò màu xanh lam nhạt lấp lánh hiện ra trước mắt.
Ngay khi Ôn Dao nghĩ rằng đây là một dấu hiệu nào đó hoặc có tác dụng quan trọng, thì người đàn ông trước mặt chỉ đưa chiếc vỏ sò về phía cô: "Đẹp không? Cầm chơi đi..."
Ôn Dao: "..."
Thiệu Đình Lương cũng tưởng có phát hiện gì, kết quả lại bị tạt cho một gáo thức ăn cho chó: "..."
Sau khi đi dạo trong rừng cây trên hòn đảo xinh đẹp, khí hậu dễ chịu này được một tiếng, Ôn Dao và Thiệu Đình Lương đều đồng loạt đưa ra kết luận:
Đó là Quý Minh Trần chỉ thỉnh thoảng mới đáng tin cậy, còn phần lớn thời gian, anh đều rất kỳ quặc.
Anh làm việc dường như không có nguyên tắc gì, tất cả đều dựa vào sở thích và cảm xúc của anh lúc đó, bất kể chuyến đi nào, đối với anh cũng giống như đang đi nghỉ dưỡng vậy...
Ví dụ như bây giờ, anh chủ yếu là đến rồi, nên đến xem, mặc dù không biết chính xác là hòn đảo nào, nhưng phong cảnh đẹp nên đi dạo một chút.
Sau đó, khi anh thu thập được món đồ chơi nhỏ xinh thứ năm, ba người đã lạc đường.
Thời gian ước chừng gần trưa, mặt trời khuất sau đám mây, sương mù bao phủ khu rừng, thấy tình hình không ổn, họ định quay trở lại theo đường cũ, kết quả cứ như ma làm, đi qua gốc cây đổ ba lần cũng không ra khỏi khu rừng sương mù này.
Rõ ràng chỉ là một khu rừng nhỏ, nhưng lại không thể đi ra ngoài...
Quý Minh Trần thì vẫn bình tĩnh ung dung, sắc mặt Thiệu Đình Lương bên cạnh bắt đầu trở nên khó coi: "Tôi nhớ ra rồi, tôi biết nơi này!"
"Đây không phải là đảo Strowman, đây là đảo Sương Mù!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-138-vo-tinh-lac-vao-dao-suong-mu.html.]
"Đảo Sương Mù?"
Ôn Dao và Quý Minh Trần đang đi phía trước đồng thời dừng bước.
Không khí yên lặng trong giây lát, Quý Minh Trần nhướng mày: "Anh đến đây rồi à?"
Thiệu Đình Lương lắc đầu: "Tôi chưa từng đến, nhưng trước đây tôi học đại học chuyên ngành địa lý, hòn đảo nhỏ này khi đó còn có một đề tài nghiên cứu chuyên biệt, nên tôi ấn tượng rất sâu sắc..."
Anh ta trình bày những gì mình biết, năm phút sau, Ôn Dao đã hiểu, Quý Minh Trần cũng có vẻ trầm ngâm.
Đại ý là: Đảo Sương Mù là một hòn đảo nhỏ có vị trí địa lý đặc biệt, do khí hậu, từ trường và nhiều yếu tố tổng hợp khác nên rừng cây trên đảo quanh năm chìm trong sương mù.
Sương mù dày đặc ở đây không chỉ che khuất tầm nhìn mà còn chỉ mọc duy nhất một loại cây tuyết tùng tạo thành rừng, loại cây tuyết tùng này có hình dạng và kích thước hoàn toàn giống nhau, khoảng cách giữa các cây cũng gần như không có sự khác biệt, nên dù đi trong đó bao lâu, đi bao xa, về mặt thị giác cũng sẽ không có sự khác biệt quá lớn.
Giống như một mê cung tự nhiên, người bình thường một khi đi vào, lạc đường là chuyện thường tình.
Ôn Dao lấy từ trong túi ra một chiếc la bàn, mở lòng bàn tay ra xem, kim la bàn xoay 360 độ loạn xạ, căn bản không thể phân biệt phương hướng...
Từ trường ở đây cũng giống như trên biển trước đó, hỗn loạn, nên không thể dùng la bàn để phân biệt phương hướng.
Còn mặt trời...
Ngẩng đầu nhìn lên, những cây tuyết tùng cao chót vót che khuất phần lớn tầm nhìn, ánh nắng mặt trời bị sương mù làm mờ thành những mảng sáng tối, căn bản không nhìn thấy mặt trời.
Trong rừng vang lên tiếng suối róc rách, thỉnh thoảng còn có tiếng chim hót líu lo, nghe có vẻ yên bình dễ chịu, nhưng lại ẩn chứa sự rùng rợn kỳ quái.
"Chỉ là một hòn đảo nhỏ như vậy, sao lại không thể đi ra ngoài được?" Quý Minh Trần hỏi.
"...Sẽ như vậy." Thiệu Đình Lương giải thích: "Tôi nhớ lúc đó giáo sư có nói, trăm năm trước, vô số nhà địa chất muốn làm rõ sự thật về sương mù dày đặc trên đảo Sương Mù, nhưng tất cả các nhóm nghiên cứu đều có đi mà không có về..."
"Sau đó, 'Bí ẩn đảo Sương Mù' nhiều lần được đăng báo gây chấn động các châu lục, trở thành một trong mười bí ẩn chưa có lời giải của thế giới, Cục Quản lý Hàng hải Quốc tế cũng vì vậy đã ban hành thông báo 'Cấm khám phá đảo Sương Mù'."
Quý Minh Trần khẽ nhướng hàng mi dài, đôi mắt đen láy như đầm sâu nhìn về phía màn sương mù xa xăm: "Thú vị đấy."
Ôn Dao bước lên một bước, dường như giẫm phải thứ gì đó cứng cứng, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân là xương trắng dày đặc.
Cô hơi sững người, rồi bình tĩnh cúi xuống, nhặt chiếc đầu lâu dưới đất lên: "Vậy nghĩa là, sự thật về sương mù dày đặc trên đảo Sương Mù này, vẫn chưa có ai nghiên cứu ra được?"
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Thiệu Đình Lương: "...Đúng vậy."
Ôn Dao phủi sạch lớp đất cát trên xương, nửa chiếc đầu lâu không hoàn chỉnh hiện ra trước mắt, trông khá rùng rợn.
Cô đưa chiếc xương cho Quý Minh Trần, người đàn ông bên cạnh sững người một lúc rồi từ chối: "Anh không thích chơi cái này."
"..."
Ôn Dao biết anh sợ bẩn, bèn thu tay lại, ôn tồn hỏi: "Đây có phải là đầu lâu của con người không?"
Quý Minh Trần liếc nhìn bàn tay cô rụt lại, khóe môi khẽ cong lên: "Chắc vậy."