Hòn đảo rừng cây bên ngoài trông rực rỡ xinh đẹp này, thực chất bên trong lại chứa vô số xác chết, nếu là trước tận thế, nếu là người bình thường đến đây thám hiểm du lịch, chắc chắn sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp.
Nhưng đối với Ôn Dao, người đã trải qua cuộc khủng hoảng tận thế và sở hữu dị năng, thì hoàn toàn không hề sợ hãi. Thảm sát zombie, quái vật biển tràn lan, các loại động thực vật biến dị điên cuồng... Cô đã trải qua đủ loại sóng gió, những bộ xương người hoặc dã thú trước mắt này, đối với những người như họ chẳng qua chỉ là những con muỗi con ruồi không có chút uy h.i.ế.p nào, không hề khơi dậy chút sợ hãi nào.
Thậm chí, hít thở không khí trong lành này, cảm nhận sự yên tĩnh của rừng cây, lại có chút khiến người ta chìm đắm và hoài niệm...
Đã lâu lắm rồi họ không được nhìn thấy đất đai sạch sẽ như vậy, cũng đã lâu không được cảm nhận thế giới không có zombie và quái vật.
Thiệu Đình Lương hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Quý Minh Trần quan sát những cây cối xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó: "Làm gì là làm gì?"
Thiệu Đình Lương: "Gần ba tiếng rồi, chúng ta vẫn chưa ra được..."
Vì đây không phải là đảo Strowman, dường như không cần thiết phải ở lại.
Quý Minh Trần: "Cứ đi xem sao đã, mệt thì tìm chỗ nào đó dựng lều nghỉ ngơi."
Ôn Dao: "..." Cách làm này rất Quý Minh Trần.
Thiệu Đình Lương suy nghĩ một chút, cũng không nói thêm gì nữa.
Giờ xem ra, Minh trưởng quan cũng không vội ra ngoài, ngược lại còn khá thích thú với phong cảnh trong rừng.
Đúng vậy, nếu là anh, quả thực không có gì phải lo lắng, nếu cuối cùng thật sự không ra khỏi rừng cây này được, thì cứ phóng hỏa đốt hết là được.
Đến chiều, Ôn Dao cuối cùng cũng mệt mỏi, Quý Minh Trần thấy cô mệt, liền dùng hai luồng lửa thiêu đốt hai cây tuyết tùng cao chót vót, thân cây to lớn đổ xuống, vừa vặn tạo thành một khung hình tam giác nghiêng, rất thích hợp để dựng lều, Thiệu Đình Lương vội vàng chạy đến giúp đỡ.
Ôn Dao cũng không tiện ngồi yên, định đi loanh quanh nhặt củi, nơi đây chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, ban ngày thì không sao, đến đêm nhiệt độ sẽ xuống dưới 0 độ, vẫn cần phải đốt lửa.
Vì loại cây tuyết tùng này không có nhiều cành, lá rụng dưới đất cũng rất ít, cô muốn thu thập nhiều hơn nên phải đi thêm vài bước nữa.
Dưới ánh hoàng hôn màu vàng sậm, sương mù trong rừng theo bước chân tan dần, phía xa có tiếng động xào xạc, không lâu sau, ba bóng người màu đen lờ mờ lọt vào tầm mắt.
Ôn Dao dừng bước, tay phải theo bản năng nắm chặt khẩu s.ú.n.g lục bên hông.
Do trời quá tối cộng thêm sương mù che khuất tầm nhìn nên cô không nhìn rõ mặt người đến, ba người bên kia dường như cũng không chú ý đến bên này, vẫn vừa nói chuyện vừa đi về hướng khác:
"Tôi nhớ hòn đảo này cũng không lớn lắm mà, tại sao đã bốn ngày rồi mà chúng ta vẫn chưa ra được?"
"..."
"Anh Dật Xuyên, sao anh không nói gì vậy?"
"..."
"Chị Lam Âm..."
Giọng nói yếu ớt của cô gái chưa dứt, đã bị một giọng nữ mạnh mẽ hơn cắt ngang: "Cô có thể im miệng được không?!"
"Ồ, ý cô là, hai chúng tôi biết mà không nói cho cô biết phải không?"
"Tôi không có ý đó..."
Có lẽ vì lạc đường mệt mỏi, giọng nói của cô gái có vẻ mệt mỏi và cáu kỉnh: "Cô không có ý đó thì cô có ý gì?"
"Tôi nói lại lần nữa, chúng tôi đã rất mệt rồi, không có thời gian trả lời những câu hỏi nhảm nhí của cô, tôi xin cô cũng bớt nói lại đi! Ngày mai là ngày thứ năm rồi, nếu trong vòng bảy ngày chúng ta vẫn không tìm thấy đội, vậy chúng ta sẽ bị bỏ rơi trên hòn đảo này! Cô hiểu không?!"
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-139-neu-khong-tim-thay-duong-thi-cu-phong-hoa-dot-het-di-la-duoc.html.]
Giọng nói có chút quen tai...
Như thể gợi lại điều gì đó, Ôn Dao siết chặt khẩu s.ú.n.g trong tay.
Thấy tiếng bước chân xào xạc ngày càng gần, cô bèn lùi lại hai bước, ẩn mình sau một cây tuyết tùng.
Không may là, người đàn ông bên kia cũng nhanh chóng dừng lại, vừa vặn đứng cách đó mười bước, ở giữa là đường thẳng, cách nhau khoảng hai ba cây tuyết tùng cao chót vót.
"Sao vậy, đội trưởng Thẩm?" Phương Lam Âm đi sau Thẩm Dật Xuyên cũng vội vàng dừng bước.
Mộc Sanh Sanh theo sát phía sau, cô ta lau mồ hôi trên trán, lần này cũng biết ý không hỏi thêm gì nữa.
Người đàn ông đứng trước hai cô gái một bước khẽ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận một hồi, hơi thở của người sống ở phía bên kia càng rõ ràng hơn.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Là một dị năng giả hệ Kim siêu cường có nhiều giác quan hơn dị năng giả bình thường, anh ta có thêm một kỹ năng xuyên thấu, có thể cảm nhận được sinh vật sống sau chướng ngại vật.
Ví dụ như bây giờ, ngoài thân cây tuyết tùng màu nâu, anh ta còn có thể "nhìn thấy" một vòng ánh sáng hình người màu đỏ, ẩn nấp sau cây...
Là một người, yên lặng đứng đó, không nhúc nhích.
Thẩm Dật Xuyên nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, từ từ quay đầu nhìn về phía cái cây bên cạnh, khẽ mở đôi môi mỏng:
"Có người."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp này, Ôn Dao khẽ hít vào một hơi, nhắm mắt lại.
Quả nhiên là Thẩm Dật Xuyên, cấp bậc dị năng hiện tại cao hơn cô cũng không nói, không biết tại sao năng lực cảm nhận cũng trở nên mạnh hơn...
Cô hành động luôn nhanh nhẹn, bước chân cũng cực kỳ nhẹ nhàng, vừa rồi không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào, cộng thêm vị trí đứng ẩn nấp, gần như không thể bị người khác phát hiện.
Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm đều không hề nhận ra sự tồn tại của cô, nhưng Thẩm Dật Xuyên lại "nhìn thấy" cô, điều này đủ để chứng minh, anh ta dựa vào không phải là thính giác và thị giác cùng các giác quan thông thường khác, mà là năng lực cảm nhận độc đáo của dị năng giả.
Nghĩ vậy, Ôn Dao lặng lẽ giơ khẩu s.ú.n.g trong tay lên, chĩa nòng s.ú.n.g vào khe hở giữa những chiếc lá bên cạnh, trong lòng dự đoán khi người đi tới, cô có bao nhiêu phần trăm khả năng b.ắ.n trúng.
Bước chân của người đàn ông càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Tiếng đế giày giẫm lên sỏi đá và lá cây dần rõ ràng, những con chim vô danh vỗ cánh bay khỏi rừng, một chiếc lá xoáy tròn rơi xuống bên cạnh...
Khi đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm nhìn, ánh mắt Ôn Dao chợt lóe lên, ngón trỏ tay phải bóp cò.
"Đoàng ——"
Tiếng s.ú.n.g vang lên rõ ràng đã khiến ba người bên kia giật mình, Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh nhanh chóng phản ứng lại, đồng loạt giơ s.ú.n.g trong tay lên b.ắ.n về phía cây bên này.
May mắn là Ôn Dao nhanh nhẹn né người ra sau cây, mấy viên đạn đều ghim vào thân cây.
Hai người bọn họ không b.ắ.n trúng cô là chuyện bình thường, cô đã né rồi, nhưng Thẩm Dật Xuyên không né, nhưng cô vẫn không b.ắ.n trúng.
Quả nhiên là dị năng giả hệ Kim...
Tất cả vật bằng kim loại đều do anh ta điều khiển, bao gồm cả những viên đạn đang bay nhanh về phía anh ta.
"..."
"Ai đó, ra đây!"
Không chỉ tiếng bước chân đến gần, tiếng quát lớn của người đàn ông cũng theo đó vang lên.
Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ còn lại vài tia nắng chiều lưu lại chút ánh sáng lờ mờ.