Khi Ôn Dao xuất hiện, trong giây lát bọn họ không kịp phản ứng, ba nòng s.ú.n.g đen ngòm lập tức chĩa vào trán cô.
Thẩm Dật Xuyên cũng hơi nheo mắt nhìn cô.
Chỉ là so với sự cảnh giác của anh ta, cô gái mặc đồ đen đối diện lại đặc biệt bình tĩnh ung dung, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc dài mềm mại của cô, bóng lá lờ mờ lướt qua khuôn mặt trắng nõn dịu dàng yên tĩnh đó...
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này, đồng tử Thẩm Dật Xuyên co rút, cả người đều cứng đờ.
Thậm chí có một khoảnh khắc anh ta cho rằng, sương mù dày đặc trong rừng có tác dụng gây ảo giác, cho nên mới khiến anh ta nhìn thấy bóng dáng của Ôn Dao.
Cô ấy không phải đã lưu lạc đến Đông Châu rồi sao? Sao có thể ở đây được?
Không, nơi này là hòn đảo trên biển, cô ấy không thể ở đây được...
Thẩm Dật Xuyên không nói gì, ngược lại Phương Lam Âm bên cạnh là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng cất s.ú.n.g kinh ngạc nói: "Phó đội trưởng Ôn! Sao cô lại ở đây?!"
Mộc Sanh Sanh cũng theo đó hạ s.ú.n.g xuống, khác với sự kinh ngạc vui mừng của Phương Lam Âm, cô ta có vẻ mặt ngơ ngác, như thể chưa kịp phản ứng: "Phó… phó đội trưởng Ôn?"
Ôn Dao không nhìn người khác, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Dật Xuyên.
Vừa rồi trước khi ra ngoài cô còn hơi lo lắng, không biết khi đối mặt với Thẩm Dật Xuyên sẽ là tâm trạng gì, thậm chí còn lo lắng, mình có nhớ lại những chuyện buồn đã qua hay không.
Nhưng cho đến lúc này, bây giờ.
Cô phát hiện tâm trạng của mình rất bình tĩnh, như một đầm sâu yên tĩnh, không hề gợn sóng.
Gặp lại Thẩm Dật Xuyên, giống như nhìn thấy một bông tuyết, một hòn đá, một giọt mưa, một chiếc lá rơi, không có gì khác biệt.
Cho dù, người đàn ông trước mặt có hơi khác so với trong ký ức, cho dù sau khi anh ta sững sờ liền nhanh chóng đỏ hoe mắt, cho dù anh ta hạ s.ú.n.g xuống và đưa tay về phía cô một cách dịu dàng...
Ôn Dao thản nhiên nhìn anh ta, như đang nhìn một người xa lạ vừa gặp mặt.
Trong khoảng thời gian không khí ngưng đọng, cô không nhịn được mà nhàm chán thử nghĩ, nếu thời gian quay ngược lại ngày hôm đó trên Tuyết nguyên Bắc Châu, nếu ánh sáng trong mắt cô gái đó chưa tắt hẳn, nếu nhìn thấy Thẩm Dật Xuyên như vậy, có lẽ... cô sẽ rất vui.
"..."
"Ôn Dao?"
Như thể không dám tin, sau khi cất súng, Thẩm Dật Xuyên lại thử gọi tên cô.
Khoảng thời gian hoàn toàn mất cô, anh ta đã dẫn người tìm kiếm khắp biển xác sống, gần như san bằng vùng tuyết nguyên đó, sau đó tình cờ biết được cô lưu lạc ở khu 14 Đông Châu, anh ta lại âm thầm phái người đến Cảng Kiều dò la, nhưng đều không có kết quả.
Nhiệm vụ ra khơi lần này vô cùng nguy hiểm, tất cả các đội trong căn cứ đều tránh né, chỉ có anh ta nhận lời, chính là vì muốn có cơ hội được điều đến dưới trướng Lãnh chúa.
Đến lúc đó anh ta có quyền lực cao hơn, có thể điều động dị năng giả Bắc Châu, tự nhiên có thể dẫn người san bằng khu 14 Đông Châu cứu cô ra.
Nào ngờ, lại gặp được ở đây...
Ôn Dao không trả lời, đôi mắt đó vẫn trong veo xinh đẹp, khi biểu cảm tự nhiên thì độ cong của đuôi mắt vừa phải, không hề yêu mị mạnh mẽ, cũng không mang chút mềm yếu nào, khiến cả người toát lên vẻ thanh tao như trúc như lan.
Như thể, cô chỉ cần yên lặng đứng đó, cũng đủ khiến vạn vật trong rừng đều lu mờ.
Bọn họ đang giằng co không nhúc nhích ở đây, thì ở một hướng khác cách đó không xa cũng có hai người đứng.
Vừa rồi sau khi nghe thấy tiếng súng, Quý Minh Trần và Thiệu Đình Lương liền chạy tới, đúng lúc đụng phải cảnh tượng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-140-nhan-tu-voi-ke-thu-chinh-la-tan-nhan-voi-ban-than.html.]
"Anh nói cô ấy đang nghĩ gì?" Quý Minh Trần cười hỏi người đàn ông bên cạnh.
Thiệu Đình Lương: "..." Câu hỏi c.h.ế.t người này anh ta nên trả lời thế nào đây.
Nhìn Ôn Dao bình tĩnh như vậy, Thẩm Dật Xuyên đau nhói ở tim, nỗi buồn vui lẫn lộn khiến anh ta phớt lờ những động tĩnh khác, chỉ đỏ hoe mắt, tiến lên một bước cầu xin một cách hèn mọn: "Đừng nhìn anh như vậy..."
Đừng dùng ánh mắt xa lạ đến đáng sợ này nhìn anh.
"Quay về đi, A Dao."
Trong ánh sáng lờ mờ, cây cối trong rừng xào xạc.
"Đội trưởng Thẩm..." Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh nhìn nhau, bọn họ nhìn bóng người mặc đồ trắng dần xuất hiện phía sau đối phương, vội vàng giơ s.ú.n.g lên lần nữa.
Ôn Dao nhìn người đàn ông trước mặt đi tới, cũng đang tập trung suy nghĩ.
Vì d.a.o găm đạn dược loại kim loại này, có thể bị dị năng giả hệ Kim khống chế...
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Vậy, thủy nhận thì sao?
Cô cong ngón tay còn chưa kịp giơ lên, trên vai đã đặt một bàn tay ấm áp, hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào sau gáy và bên tai: "Sao vậy bảo bối..."
Bước chân Thẩm Dật Xuyên khựng lại, ánh mắt chợt lóe lên.
Lại thấy người đàn ông mặc đồ trắng đối diện kia khẽ nâng đôi mắt phượng lên, như cố ý, ánh mắt mỉm cười nhìn anh ta không nói, còn nghiêng người ghé sát vào tai cô gái, hơi thở dịu dàng:
"Anh đã dạy em thế nào rồi, hửm?"
Nói xong liền nắm lấy tay Ôn Dao một cách thân mật, giúp cô giơ khẩu s.ú.n.g trong tay lên:
"Nhân từ với kẻ thù, chính là tàn nhẫn với bản thân."
"..."
Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm ban đầu nhìn thấy Ôn Dao thì không có cảm giác gì, dù sao Ôn Dao trước đây là người của mình, tính tình ôn hòa lại cực kỳ hòa nhã với mọi người, đột nhiên gặp lại cô sẽ không cảm thấy có bất kỳ sự uy h.i.ế.p nào.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Quý Minh Trần, cảnh giác của hai người bọn họ lập tức dâng lên, cũng đồng loạt giơ s.ú.n.g trong tay lên: "Dừng tay!"
Phương Lam Âm nói rất nhanh: "Nơi này không phải Đông Châu của các người, cũng không phải ở Bắc Châu của chúng tôi, chúng ta không cần thiết phải làm vậy!"
"Bây giờ đánh nhau sẽ không có lợi cho ai cả..."
Thiệu Đình Lương nhìn Quý Minh Trần, rồi lại nhìn hai cô gái cầm s.ú.n.g đối diện, dứt khoát cũng thuận thế giơ s.ú.n.g lên.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Thẩm Dật Xuyên không nhìn ai, chỉ nhìn chằm chằm vào hai người bên kia, nhìn sự xảo quyệt và nụ cười trong mắt người đàn ông đó, nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ, anh ta đầy vẻ không thể tin được: "Ôn Dao!"
"Em thật sự... đầu quân cho Đông Châu, cấu kết với bọn cướp kia sao!?"
Phương Lam Âm thấy tình hình không ổn, vội vàng nói với Ôn Dao: "Phó đội trưởng Ôn, nể tình chúng ta cũng từng vào sinh ra tử, đừng khai chiến ở đây..."
"Chúng tôi đã lạc trong khu rừng này bốn ngày rồi, hôm nay nếu đội trưởng Thẩm chết, chúng tôi e rằng cũng không thể sống sót ra khỏi khu rừng sương mù này."
Mộc Sanh Sanh cũng vội vàng gật đầu khuyên nhủ: "Theo quy tắc của các châu các khu, không cần thiết thì không khai chiến, hiện tại chúng ta không có xung đột..."
Ôn Dao không nói gì.