SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 141: TỪNG LỜI NÓI NHƯ NHÁT DAO CỨA THẲNG VÀO TIM

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:46:33
Lượt xem: 204

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghĩ lại cũng đúng, nếu Thẩm Dật Xuyên c.h.ế.t hoặc bị thương, hai người bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Cho dù muốn đ.â.m lại con d.a.o đó, hình như bây giờ cũng không phải lúc...

Quan trọng nhất là, với thực lực hiện tại của Thẩm Dật Xuyên, đạn không thể b.ắ.n trúng anh ta.

Không khí ngưng đọng vài giây, Quý Minh Trần phía sau không biết là đã đoán được suy nghĩ của cô, hay là có dự định khác, bỗng nhiên buông tay cười: "Vậy thì thật không khéo rồi..."

"Chúng tôi cũng lạc đường."

Thiệu Đình Lương đang giơ s.ú.n.g đến mức tay đã mỏi: "?"

Mộc Sanh Sanh có vẻ không dám tin, buột miệng nói: "... Các người cũng lạc đường?"

Quý Minh Trần cong môi cười khẽ: "Đúng vậy, chúng tôi cũng lạc đường..."

Làn da của anh trắng nõn như ngọc, lại có một đôi mắt phượng long lanh, khi cười lên trông rực rỡ chói mắt, cộng thêm giọng nói dịu dàng như ngọc, lại có chút mê hoặc lòng người:

"Các cô cũng lạc đường, chúng tôi cũng lạc đường, vì đều không ra được, chi bằng tạm thời giảng hòa, cùng nhau tìm đường ra, thế nào?"

"..." Lời nói thật quen thuộc.

Ôn Dao quay đầu nhìn Quý Minh Trần, khuôn mặt hoàn mỹ kia trông ôn hòa và thiện chí, lời nói cũng như thật.

Nếu cô chưa từng bị lừa một lần y như vậy, cô suýt nữa đã tin rồi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Mộc Sanh Sanh rõ ràng không tin: "Không cần đâu, chúng tôi đi đường của chúng tôi..."

Nói xong còn muốn tiến lên kéo tay áo Thẩm Dật Xuyên, nhưng người đàn ông mặc đồ đen cau mày kia lại lạnh lùng, thân thể không hề nhúc nhích.

Phương Lam Âm nhìn hai bên, ghé sát vào tai Thẩm Dật Xuyên nói: "Tôi thấy phó đội trưởng Ôn cũng không muốn đi cùng chúng ta, dù sao cũng là tìm đường ra, nếu không thì cùng đi, nếu giữa chừng có hiểu lầm gì, cũng có cơ hội nói rõ?"

Thẩm Dật Xuyên hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy được: "Quý Minh Trần không đáng tin."

Người này quen giả vờ và diễn trò, trước mặt người khác là một bộ dạng, sau lưng người khác lại là một bộ dạng hoàn toàn khác, nếu hôm nay Ôn Dao không có mặt, nếu không phải Ôn Dao vừa rồi do dự một hai giây, anh đã ra tay với ba người bọn họ rồi.

Phương Lam Âm gật đầu: "Đội trưởng Thẩm, anh yên tâm, tôi sẽ đề phòng hai người kia."

Thẩm Dật Xuyên nhìn tay Ôn Dao đang bị nắm, rồi lại nhìn vào đôi mắt xảo quyệt và trêu ngươi của Quý Minh Trần: "Được, theo quy tắc của các châu..."

Anh ta kìm nén cảm xúc đau lòng, đồng ý: "Trong tình huống này quả thật nên tạm thời giảng hòa."

Ôn Dao, em vốn dĩ thiện lương, tuyệt đối không thể cấu kết với kẻ ác, nhất định là bị vẻ ngoài và sự giả nhân giả nghĩa của anh ta mê hoặc rồi.

Vậy thì, anh nhất định phải tìm cơ hội, để em nhìn rõ bộ mặt thật của Quý Minh Trần...

"..."

Trời tối hẳn, lửa trại trong rừng được nhóm lên.

Bọn họ từ quan hệ thù địch ban đầu chuyển thành quan hệ đồng minh tạm thời, sáu người ngồi quanh đống lửa, ngoại trừ Quý Minh Trần ra thì ai nấy đều mặt mày nghiêm trọng, bầu không khí trở nên kỳ quái.

Tuy Thiệu Đình Lương và Phương Lam Âm đã cất súng, nhưng tay đều đặt trên cán súng, không hề lơ là.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-141-tung-loi-noi-nhu-nhat-dao-cua-thang-vao-tim.html.]

Thẩm Dật Xuyên cúi đầu chọc lửa, ánh mắt lạnh lùng như muốn g.i.ế.c người, nhưng không hề nhúc nhích.

Mộc Sanh Sanh vì sợ hãi, thân thể vô thức nép sát vào Thẩm Dật Xuyên và Phương Lam Âm...

Ôn Dao ngồi bên cạnh Quý Minh Trần, ánh mắt lướt qua mọi người, luôn cảm thấy sự hòa hợp này chỉ là bề ngoài, mỗi người đều có tâm tư riêng, dưới bầu không khí bình lặng, là sóng ngầm mãnh liệt không thể che giấu...

Chỉ có một người nào đó coi tất cả như không liên quan đến mình, đang thong thả nướng cá theo đủ kiểu.

Ôn Dao nghiêng đầu nhìn, ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt người đàn ông khiến bóng đổ trở nên rõ ràng, tay áo sơ mi trắng được xắn lên nhẹ nhàng, anh đang cầm một xiên cá nướng một cách chăm chú, thấy nhiệt độ lửa không đều, còn cố ý rút thêm chút lửa trải xuống đầu và đuôi cá.

Cá do Thiệu Đình Lương bắt ở con suối nhỏ bên cạnh, bột gia vị là do Quý Minh Trần tự chuẩn bị.

Không bao lâu, một con cá to vàng ruộm bên ngoài, thơm phức...

Thấy cá nướng gần xong, Quý Minh Trần dặn dò: "Đi lấy đồ tới đây."

Ôn Dao còn đang ngơ ngác, cho đến khi Thiệu Đình Lương vào trong lều đã dựng sẵn, lấy ra bàn thấp và bát đũa, đồ dùng đầy đủ như thể bọn họ không phải đang lạc đường, mà là đang cắm trại ở đây.

"..."

Sự phát triển của tình hình này, cô thật sự không ngờ tới...

Ôn Dao có vẻ mặt phức tạp: "... Anh còn biết cả cái này nữa?"

"Ừ." Quý Minh Trần dùng đũa gắp miếng thịt ngon nhất ở bụng cá đặt vào đĩa nhỏ, động tác thuần thục đưa cho người bên cạnh: "Đến nếm thử đi bảo bối..."

Ôn Dao đã quen với bất kỳ cách gọi thân mật nào của Quý Minh Trần dành cho cô, im lặng nhận lấy đĩa, nhưng Thẩm Dật Xuyên ngồi đối diện bên kia đống lửa lại giật mình, như thể cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, một ánh mắt lạnh lùng liếc sang: "Quý Minh Trần!"

Ôn Dao vừa mới cắn một miếng cá, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên một cách khó hiểu, Quý Minh Trần cũng thong thả cúi đầu nhìn sang đối diện.

Khói thuốc s.ú.n.g vô hình lan tỏa trong không khí.

Mộc Sanh Sanh và Phương Lam Âm lúc này cũng nhìn Thẩm Dật Xuyên, thực lực của bọn họ không mạnh bằng Thẩm Dật Xuyên, tình bạn hòa bình khó có được, hai người bọn họ vẫn không muốn dễ dàng phá vỡ: "Sao vậy đội trưởng Thẩm..."

Ôn Dao thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Dật Xuyên, cũng không lấy làm lạ.

Không chỉ bây giờ, cô nhớ lại trước đây khi gặp nhau trên chiến trường, Thẩm Dật Xuyên cũng rất không ưa giọng điệu dẻo miệng của Quý Minh Trần, cộng thêm mối thù g.i.ế.c em trai và lập trường trận doanh, hai người này luôn như nước với lửa.

Chỉ là lúc đó, bọn họ không vừa mắt nhau, có thể đánh nhau luôn, không giống như bây giờ còn phải nhẫn nhịn.

Vì vậy, Ôn Dao đặt con cá trong tay xuống, cụp mi nói: "Trong thời gian tạm thời giảng hòa, không nên vì thù oán cá nhân mà gây xung đột trong giờ nghỉ ngơi."

 

“Đội trưởng Thẩm, anh luôn là người vì đại cục, đúng chứ?”

Ngọn lửa bập bùng, đôi mắt đen láy của Thẩm Dật Xuyên phản chiếu ánh lửa, anh ta đột nhiên nhìn về phía Ôn Dao: “…  Em gọi anh là gì?”

Trước đây, dù là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng Ôn Dao bình thường cũng không bao giờ gọi anh ta là đội trưởng Thẩm. Khi cô mới gia nhập, cô đã thân mật gọi anh ta là anh trai. Sau này, đội ngũ lớn mạnh, cô cũng không giống những thành viên khác, luôn gọi thẳng tên anh ta.

Chỉ khi đối mặt với chỉ huy căn cứ và lãnh chúa, cô mới cung kính gọi anh ta một tiếng đội trưởng Thẩm.

Nhưng bây giờ, câu “đội trưởng Thẩm” này, ý tứ xa cách không cần nói cũng hiểu.

Cảm xúc đau đớn như sóng lớn, trong khoảnh khắc này cuồn cuộn ập đến. Ánh mắt lãnh đạm và bốn chữ “vì đại cục” kia, giống như con d.a.o sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim anh ta.

Loading...