SAU KHI BỊ VỨT BỎ THÊ THẢM, TÔI ĐƯỢC PHẢN DIỆN CƯNG CHIỀU SỦNG ÁI - CHƯƠNG 142: NGỦ CHUNG MỘT LỀU

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:50:58
Lượt xem: 210

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta lại nhớ đến hình ảnh trong ngày tuyết rơi đầy trời hôm đó. Hàng mi xinh đẹp của cô gái nhuốm đầy sương tuyết, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ e dè tiến lên một bước, như một lời nguyền độc ác, thế nào cũng không xua đi được…

Bàn tay buông thõng bên người của Thẩm Dật Xuyên không ngừng nắm chặt thành quyền, rồi lại chậm rãi buông ra: “Em vẫn còn trách…”

“Không sao đâu, bảo bối.” Quý Minh Trần đột nhiên cười, cắt ngang lời anh ta còn chưa kịp nói: “Vị cựu đội trưởng Thẩm này của em trước giờ vẫn không thích anh, gặp anh mà tức giận cũng là lẽ thường tình…”

Nói xong, còn ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt phẫn nộ của Thẩm Dật Xuyên, cách đám lửa đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

Thiệu Đình Lương nhìn trái nhìn phải, phải nói là ban đầu anh ta không hiểu tại sao Minh trưởng quan lại quyết định tạm thời nghị hòa, cho đến khi nhìn thấy ngọn lửa giận dữ sắp không kìm nén được trong mắt người đàn ông đối diện.

Hay lắm…

Quả nhiên là Minh trưởng quan, không g.i.ế.c người cũng không thấy máu, nhưng lại công kích tâm lý.

Con cá Quý Minh Trần nướng rất to, đủ cho sáu người ăn. Anh bảo Thiệu Đình Lương cắt cá nướng thành từng phần, rồi phân phát cho mọi người.

Phương Lam Âm lúc đầu không nhận, nhưng vì bọn họ đã lạc đường bốn ngày, vật tư tiêu hao hết sạch, đã đói gần một ngày rồi, nên trước sự cám dỗ như vậy, cuối cùng cô ấy cũng đưa tay ra nhận.

Mộc Sanh Sanh lại tỏ ra có cốt cách hơn cô ấy, thấy Thẩm Dật Xuyên không để ý đến bọn họ, cô ta cũng làm như không thấy con cá được đưa tới bên cạnh.

Quý Minh Trần nhướng mày, cũng không biết nghĩ đến điều gì, liền tiện tay cầm lấy một đĩa cá đã được chia từ tay Thiệu Đình Lương, đưa tay sang một bên: “Không ăn no, ngày mai trời sáng, lấy đâu ra sức mà tìm đường ra?”

Anh cử chỉ tự nhiên, lời nói cũng ôn hòa dễ nghe. Mộc Sanh Sanh nghe vậy liền nhìn sang bên cạnh, ống tay áo sơ mi trắng đang đưa về phía cô ta, đưa cho cô ta một đĩa cá nướng vừa chín tới.

Nhìn lên trên, là gương mặt đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, đôi mắt hoa đào đuôi mắt hơi cong, nụ cười ấm áp.

“…”

Trong cơn đói, cuối cùng Mộc Sanh Sanh cũng nhận lấy đĩa cá, trong lòng cũng thầm nghĩ, vị Minh trưởng quan Quý Minh Trần khét tiếng tàn bạo của khu 14 Đông Châu này, dường như cũng không âm trầm tàn nhẫn như trong lời đồn…

Khác với sự quyết đoán trên chiến trường, anh ở riêng lại thực sự là một người ôn hòa và thân thiện. Không nói đến những điều khác, chỉ nói từ lúc gặp nhau đến giờ, dù Thẩm Dật Xuyên có nói những lời kích động nào vì phó đội trưởng Ôn, anh cũng không hề so đo hay tức giận.

Thẩm Dật Xuyên sắp bị hai kẻ gió chiều nào theo chiều ấy Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh làm cho tức chết, không phân biệt địch ta, cũng chẳng có chút nhãn lực nào, thật sự không nhìn ra bộ mặt thật của Quý Minh Trần sao?

Anh đâu phải đang cười lịch sự, tốt bụng đưa cá? Anh rõ ràng đang mỉa mai chế giễu, tuyên bố chủ quyền và thị uy trước mặt anh ta!

Nhưng tiếc là mọi lời đều bị đối phương chiếm mất tiên cơ, nếu anh ta còn ngăn cản gì nữa, ngược lại sẽ trở thành anh ta không biết điều, so đo tính toán.

Thẩm Dật Xuyên nhìn thấy gương mặt tươi cười của Quý Minh Trần, cảm thấy cả người như ăn phải ruồi vậy, buồn nôn nhưng lại không có cách nào.

Phải nhịn, anh ta còn phải nhịn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./sau-khi-bi-vut-bo-the-tham-toi-duoc-phan-dien-cung-chieu-sung-ai/chuong-142-ngu-chung-mot-leu.html.]

Nửa đêm hôm đó trời bất ngờ đổ mưa, mà lều dựng sẵn chỉ có hai cái, để thuận tiện, ba nam ba nữ bọn họ chia theo giới tính.

Ôn Dao cùng Phương Lam Âm và Mộc Sanh Sanh ở chung một lều để tránh mưa nghỉ ngơi.

Mộc Sanh Sanh có lẽ vì mệt nên ngủ trước, Ôn Dao thì ngồi ở cửa lều, ánh mắt từ trên người Mộc Sanh Sanh đang ngủ say chuyển đi, ngây người nhìn cơn mưa lạnh bên ngoài rơi xuống vũng nước.

Phương Lam Âm ngồi cách Ôn Dao không xa, thỉnh thoảng lại nói chuyện với cô, cứ như lúc trước khi còn ở chung một đội vậy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Bầu không khí này giống như đã trải qua một kiếp, nhưng lại có chút thân thiết đã lâu…

Thực ra quan hệ của hai người cũng không thể nói là tốt, trước đây rất nhiều lúc, Phương Lam Âm đều không vừa mắt dáng vẻ Ôn Dao hết lòng đi theo Thẩm Dật Xuyên, cảm thấy cô vừa ngây thơ ngu ngốc vừa si tình. Còn Ôn Dao thì tính cách hướng nội, ít nói, rất không quen với sự thẳng thắn của Phương Lam Âm.

Nhưng ăn ý là, cả hai đều hiểu rõ đối phương là người như thế nào, đến lúc quan trọng, cũng đều nguyện ý tin tưởng và cứu rỗi lẫn nhau…

Ôn Dao nhớ đến chuyện trên núi băng tuyết hôm đó, bỗng nhiên nói: “Cảm ơn cô, Phương Lam Âm.”

Phương Lam Âm: “?”

Ôn Dao quay đầu lại: “Ngày hôm đó, cô là người đầu tiên dám đến gần quan tâm tôi, cũng là người đầu tiên bỏ phiếu cho tôi, lúc đó tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn với cô.”

Phương Lam Âm cười: “Chuyện đó qua lâu rồi, cô vậy mà vẫn còn nhớ…”

Ôn Dao gật đầu, giọng nói ôn hòa mà bình tĩnh: “Nhớ chứ.”

Con số 89:7 trên xe lửa, từng gương mặt với vẻ mặt khác nhau, và ánh mắt vừa kìm nén vừa lạnh lùng của Thẩm Dật Xuyên khi nhìn cô, cô đều nhớ rõ ràng.

Phương Lam Âm nhớ đến những ngày này Thẩm Dật Xuyên đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết để tìm Ôn Dao, không nhịn được nói: “Thực ra… nếu đội trưởng Thẩm biết cô sẽ không biến dị, anh ấy nhất định sẽ không bỏ rơi cô.”

Thấy người kia không phản ứng gì với câu này, cô ấy lại bổ sung: “Tôi cũng không phải đang khuyên cô cái gì, cô biết tính tôi rồi đấy, tôi luôn nói thật. Trước đây tôi cũng không vừa mắt cái kiểu đội trưởng Thẩm vừa trọng dụng cô vừa không trân trọng cô, nhưng những ngày này, tôi cũng thực sự thấy anh ấy vì tìm cô…”

“Không, anh ta sẽ làm vậy.”

Ôn Dao cắt ngang lời cô: “Ngày hôm đó anh ta làm vậy, không phải vì tôi có khả năng biến dị hay không, hoặc là khả năng biến dị lớn đến đâu, anh ta chỉ muốn chứng minh với tai mắt của lãnh chúa rằng, anh ta là người có thể từ bỏ tất cả để bán mạng cho ông ta.”

“Mà trong cái tất cả này, bao gồm cả tôi.”

Thấy Phương Lam Âm vẻ mặt hoang mang, Ôn Dao thu tay đang hứng nước mưa ở bên ngoài lều lại, lau lau tay, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng của Mộc Sanh Sanh: “Cô vẫn chưa hiểu rõ anh ta, Thẩm Dật Xuyên. Người đó, là người sẽ bất chấp tất cả để leo lên cao, ngoài lợi ích cốt lõi của bản thân, những thứ khác đều không quan trọng.”

Ngay cả việc anh ta đối xử tốt với Mộc Sanh Sanh, cũng là vì anh ta đã sớm biết thân thế của Mộc Sanh Sanh. Mộc Sanh Sanh thì quả nhiên không hổ là nữ chính, xuất hiện với thân phận cô nhi lưu lạc, cuối cùng phát hiện ra cha mình là chỉ huy khu 1 Bắc Châu, anh trai ruột là một dị năng giả hệ Mộc siêu cấp.

Sự tốt đẹp của Thẩm Dật Xuyên dành cho cô ta, tình yêu của anh ta dành cho cô ta, ban đầu chỉ vì cô ta hữu dụng, sau này, cũng chỉ vì cô ta có vài phần giống cô trước đây…

Loading...